Phương Cẩn Chi trong lòng có điểm không tình nguyện, nàng chỉ muốn ở bên hai tiểu muội muội. Nhưng nàng cũng biết, ở Lục gia, Lục Vô Nghiên là người hiếm hoi đối tốt với nàng, nàng cần phải lấy lòng hắn. Cho nên, dù tâm không cam, cũng chỉ dám âm thầm quyết định chủ ý, đến lúc đó cứ tùy tiện tìm một cái cớ, tranh thủ lúc hai muội muội ngủ, đi một lát rồi về .
Kỳ thật, Phương Cẩn Chi cũng minh bạch Tam ca ca không phải người ham chơi, hắn có thể phá lệ quan tâm nàng một chút đã làm cuộc sống của nàng ở phủ Ôn Quốc Công thông thuận hơn rất nhiều. Nàng dứt bỏ chút mất mát nơi đáy lòng, cười hì hì nói: "Tam ca ca! Chúng ta tiếp tục trát diều đi!"
"Hảo." Lục Vô Nghiên cười như không cười mà nhìn tiểu cô nương trước mặt. Nếu không phải đã trọng sinh một lần thì thật sự đã bị bộ dạng vui vẻ của nàng lúc này lừa mất rồi.
Hắn muốn nàng có thể ít nhiều giống như hài tử bình thường, vô sầu vô ưu, muốn nàng từ từ trưởng thành, từ từ hẵng đủ khả năng gánh vác mọi khó khăn, trách nhiệm, đến lúc ấy hắn sẽ cùng nàng phân ưu.
Kiếp trước, hắn dạy nàng nhiều như vậy, dạy nàng trở thành một nữ tử tài hoa tuyệt thế nhưng rốt cuộc nàng vẫn không bảo vệ được chính mình cùng hai tiểu muội muội đấy sao? Đứa nhỏ ngốc, nàng tưởng nàng ưu tú hơn người thì thế gian sẽ mở lòng thu nhận tất cả các nàng ư?!
Huống chi, đêm ba mươi còn muốn chạy đến đây xin học, dù là nam nhân Lục gia thì lúc này cũng cần phải nghỉ ngơi, đứa nhỏ này thật không biết tự thương lấy mình.
Diều của hai người còn chưa trát xong, Nhập Trà liền vội vàng chạy tới: "Thiếu gia! Đại gia đã trở về!"
Lục Vô Nghiên tùy ý gật gật đầu, tiếp tục cùng Phương Cẩn Chi trát diều. Phương Cẩn Chi nghi hoặc hỏi: "Tam ca ca, phụ thân ca về nhà, ca không cần đi qua sao?"
"Không cần!" Lục Vô Nghiên tiếp tục trộn hồ nhão, vẫn không ngẩng đầu lên.
Nhập Trà đứng ở một bên, cũng không có lập tức rời đi.
"Còn có việc gì?" Lục Vô Nghiên có chút kinh ngạc ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Nhập Trà một cái.
Nhập Trà liền nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Phương Cẩn Chi đang trộn hồ nhão dưới đất. Thấy Lục Vô Nghiên gật gật đầu, Nhập Trà mới nói: "Đại gia trở về, mang theo một nữ tử người Tây Vực"
Lục Vô Nghiên hơi nhíu mi, hắn đem thanh gỗ nhỏ trong tay đặt xuống rồi lại nhặt lên, cuối cùng cũng quyết định đứng dậy . Hắn nhìn Phương Cẩn Chi đang bôi hồ nhão, nói: "Cẩn Chi, muội cứ ở nơi này chơi, ta đi một lát rồi về."
"Hảo. Tam ca ca có chuyện xin cứ đi, đừng để muội làm phiền ." Phương Cẩn Chi vội nói.
Lục Vô Nghiên nghĩ nghĩ, nói thêm: "Nếu đến giờ dùng cơm tối ta vẫn chưa trở về, thì bảo Nhập Trà ôm muội đến đại sảnh dùng cơm tất niên với cả nhà, không cần phải chờ ta, biết chưa?"
Phương Cẩn Chi gật đầu thật mạnh: "Đã biết. Tam ca ca yên tâm đi đi."
Lục Vô Nghiên lúc này mới yên lòng. Hắn cẩn thận rửa tay, lại thay một thân quần áo phẳng phiu sạch sẽ rồi mới đi.
Thật nhanh đã tới giờ cơm tối, Lục Vô Nghiên vẫn chưa trở về, Phương Cẩn Chi kêu Nhập Trà hầu hạ nàng rửa sạch hồ nhão, choàng thêm áo khoác nhỏ, hướng đại sảnh đi tới.
Lục gia trước nay chưa từng chú ý đến chi phí ăn mặc, huống chi hôm nay không chỉ là đêm giao thừa mà còn là đại thọ thần của lão thái thái. Yến hội náo nhiệt, người người lũ lượt như nước chảy, bàn tiệc toàn các món ăn trân quý, nếu dùng gan lân tim phượng để hình dung cũng không phải nói quá.
Hôm nay cũng là ngày đặc biệt trong năm mà tiểu hài tử trong phủ không bị quản thúc bởi quy củ. Các thiếu gia, tiểu thư tụ thành một nhóm, hân hoan nhảy nhót, chạy nháo, nói giỡn. Mấy tiểu thiếu gia nghịch ngợm chơi trò đuổi bắt, vừa chạy vừa ném tiểu hồng tiên.
Giữa đám người ồn ào náo động như vậy, Phương Cẩn Chi lại hết sức an tĩnh.
Phương Cẩn Chi tưởng rằng Lục gia đón giao thừa thì đại gia đình sẽ quây quần bên nhau, nàng không nghĩ nam nhân Lục gia dùng bữa tại tiền viện, còn nữ quyến tập trung tại hậu viện, ăn tiệc, nghe diễn. Các hài tử cùng vai với nàng khai yến trước, sau đó theo thứ bậc trong nhà đến tiền viện để nhận tiền mừng tuổi, nhận xong liền trở lại hậu viện. Phương Cẩn Chi cảm thấy như vậy không xem là đoàn tụ, nàng vẫn là thích như khi còn ở nhà, có phụ thân, mẫu thân, còn có ca ca cùng nhau ăn cơm tất niên.
Phương Cẩn Chi nhéo nhéo tay áo, bắt mình cố gắng vui vẻ. Hôm nay nàng được mừng tuổi thật nhiều nha.
"Cẩn Chi biểu muội, chúng ta giải hòa đi!" Lục Giai Nhân đứng lên, trước mặt nhị thái thái, tam thái thái, cùng bốn vị nãi nãi, và các tỷ muội, lớn tiếng nói: "Trước kia là ta không hiểu chuyện, nói quá lời. Ngươi không cần giận ta, chúng ta về sau hảo hảo làm tỷ muội, được không?"
"Lục biểu tỷ đối ta thực hảo, ta chưa từng có giận ngươi!" Phương Cẩn Chi cũng vội vàng đứng lên. Nàng đảo tròng mắt, thấy tam nãi nãi cùng Lục Giai Bồ nhìn Lục Giai Nhân mỉm cười, còn ngũ nãi nãi cùng Lục Giai Nghệ cau mày, còn thấy nhị phòng bên kia nhìn bên này giống như đang xem diễn tuồng.
Lục Giai Nhân nhìn Phương Cẩn Chi tươi cười liền sinh khí, nàng còn lâu mới chân thành xin lỗi! Nếu không phải mẫu thân bức nàng, nếu không làm sẽ trừ bớt tiền mừng tuổi thì không bao giờ nàng hạ mình xin lỗi cái loại con gái nhà buôn không cha không mẹ đó! Nhưng nghĩ lại lời mẫu thân nói, nếu nàng ở trước công chúng hạ mình xin lỗi Phương Cẩn Chi là có thể vãn hồi hình tượng tùy hứng hàng ngày của mình, chuyện này nếu truyền đến tai tổ phụ, há chẳng phải là chuyện tốt sao.
Nghĩ đến đây, Lục Giai Nhân tươi cười trên mặt càng sâu vài phần. Nàng cầm chén trà lên, nói: "Biểu muội! ta kính người trà, chúng ta liền hòa giải! Về sau chính là hảo tỷ muội!"
Phương Cẩn Chi đã mơ hồ đoán được Lục biểu tỷ là đang diễn kịch, đành phải bồi nàng cùng diễn. Nàng làm bộ thụ sủng nhược kinh , vội nói: "Chúng ta vốn dĩ chính là hảo tỷ muội mà."
Nàng bưng lên chén trà trước mặt, vì biểu đạt thành ý, liền uống một ngụm lớn.
Nước trà vào miệng, hương vị lại có chút không thích hợp. Phương gia vốn dĩ sở hữu trà trang lớn nhất hoàng thành, mà mẫu thân Phương Cẩn Chi lại nổi tiếng vì tài nghệ pha trà. Phương Cẩn Chi từ nhỏ đã uống đủ loại danh trà mà lớn lên. Trà có rất nhiều chủng loại, hương vị cũng vì thế mà khác nhau. Nhưng là Phương Cẩn Chi rõ ràng chén nước trong tay, không phải là trà.
Không phải trà, vậy là cái gì?
Phương Cẩn Chi chưa từng nếm qua vị này, cảm thấy rất quái lạ, lại thực cay, nói là cay, nhưng không phải vị cay của ớt. Nàng biết đang có rất nhiều người nhìn mình, không thể thất lễ, chỉ nhẹ nhàng đem chén trà trong tay đặt xuống. Ngay sau đó, nàng cảm thấy đầu thực nặng, mặt hoa mày váng, bát đĩa trên bàn cũng phân thành mấy ảnh. Nàng sờ soạng ghế dựa, nhưng không thể nhìn rõ , cả người lập tức ngã ngồi trên mặt đất.
"Đau quá......" Phương Cẩn Chi thống khổ mà nỉ non.
"Nha! Biểu muội làm sao vậy?" Lục Giai Huyên cùng Lục Giai Bồ đều vây quanh lại.
Ngũ nãi nãi ánh mắt lóe lóe, vội vàng đứng dậy trước tam nãi nãi, nhanh hơn một bước đi xem xét chén trà Phương Cẩn Chi vừa uống. Nàng chỉ ngửi một chút, liền kinh ngạc nói: "Hô! Ai dám đổi chén trà của biểu tiểu thư thành rượu?"
Ngũ nãi nãi liếc nhanh về hướng Lục Giai Nhân.
Lục Giai Nhân mở to hai mắt, vươn ngón tay chỉ Phương Cẩn Chi, nộ khí đằng đằng mà nói: "Phương Cẩn Chi ngươi kêu cái gì mà kêu? Ta hảo hảo nhận lỗi trước ngươi, ngươi cư nhiên lại diễn kịch hại ta! Là ta kính trà, nhưng chén trà kia sớm đã được bày trước mặt ngươi!"
"Giai Nhân!" Tam nãi nãi vội vàng lên tiếng ngăn nữ nhi nói tiếp, để tránh nữ nhi lỗ mãng lại nói những điều không nên.
"Mẫu thân! có phải người cũng nghĩ là con đã đổi chén trà? người hẳn đã nghỉ là con hỏng rồi! Ngươi có phải hay không cảm thấy con là đứa trẻ hư nhất thiên hạ!" Lục Giai Nhân hung hăng dậm dậm chân, nước mắt trào lên, hết sức ủy khuất.
Tam nãi nãi bị nữ nhi ngu xuẩn làm cho tức muốn chết. Vốn dĩ hôm nay, nàng muốn nữ nhi thể hiện một màn "rộng lượng" để vãn hồi hình tượng xấu tính ương ngạnh trước mọi người, ai ngờ, tình thế chuyển xấu, giờ nó lại ngang ngược nói lớn, đến tiền viện chắc cũng nghe thấy rồi."Giai Nhân, đừng nói nữa." Lục Giai Bồ vội bước nhanh đến bên người Lục Giai Nhân, giữ chặt tay áo nàng.
"Đừng có đóng vai người tốt nữa!" Lục Giai Nhân căm giận ném tay áo tỷ tỷ ra, trực tiếp vọt tới trước mặt Phương Cẩn Chi, lôi kéo cánh tay Phương Cẩn Chi, gào lên: "Nhanh! Ngươi nhanh nói rõ ràng, chén trà ngươi uống là có sẵn ở đấy, không phải là ta đưa cho ngươi!"
Phương Cẩn Chi trong bụng sông cuộn biển gầm, trước mắt một mảnh ngày càng mơ hồ, ngay cả thính giác cũng trì độn rất nhiều, trước mặt là ai, đang nói lời gì, nàng đều không biết, chỉ che lấy đầu mình, thống khổ không thôi.
"Phương Cẩn Chi, ngươi nói đi!" Lục Giai Nhân tiếp tục lôi kéo cánh tay Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi bị nàng lôi kéo đến khó chịu, bỗng nhiên "Oa" một tiếng, một ngụm phun ra. Phun lên chính váy của mình, cũng phun tới tay áo tỳ bà đỏ tươi của Lục Giai Nhân.
"A!" Lục Giai Nhân kinh hô một tiếng, vội lui về phía sau.
Động tĩnh tại hậu viện đã kinh động đến tiền viện, mấy nha hoàn từ tiền viện chạy tới hỏi thăm, vừa vặn Nhập Trà đi ngang qua thấy Phương Cẩn Chi ngã ngồi trên mặt đất, phun ra một thân uế vật, lắp bắp kinh hãi. Nàng vội kéo tiểu nha hoàn bên người, sai sử mau đi đem sự tình nơi này bẩm báo Lục Vô Nghiên, còn chính mình chạy qua xem xét.
Tam thái thái sắc mặt giận dữ, e ngại nhìn nhị phòng, nàng miễn cưỡng đè nén tức giận trong lòng, phân phó: "Còn không nhanh đưa hai tiểu thư trở về."
Một lão mụ tử đang muốn bế Phương Cẩn Chi lên thì Nhập Trà đi tới, nàng hơi hơi cong đầu gối, nói: "Mụ mụ, biểu tiểu thư liền giao cho ta đi."
Nàng bất chấp Phương Cẩn Chi trên người đầy uế vật, vội bế lên, nàng vỗ vỗ phía sau lưng Phương Cẩn Chi, ôn nhu nói: "Biểu tiểu thư, nô tỳ là Nhập Trà, nô tỳ đưa người trở về. Tiểu thư cố nhịn một chút."
Nhập Trà hướng các chủ tử hành lễ, ôm Phương Cẩn Chi vội vàng đi ra ngoài. Nàng chưa ra khỏi hậu hoa viên đã gặp Lục Vô Nghiên đang từ hành lang gấp khúc đi tới.
"Nàng làm sao vậy?"
"Uống nhầm rượu mạnh, say......"
Lục Vô Nghiên nhìn đứa nhỏ đang cuộn tròn trong lồng ngực Nhập Trà, không ngừng rầm rì, nhíu chặt mi. Ánh mắt lạnh lẽo quét qua một vòng hậu viện, hắn trực tiếp duỗi tay đem Phương Cẩn Chi từ trong lòng Nhập Trà ôm tới.
Nhập Trà một câu "Biểu tiểu thư trên người đang dơ" còn chưa nói ra, Phương Cẩn Chi đã rúc vào lồng ngực Lục Vô Nghiên, uế vật trên người nàng theo đó mà rây lên đầy người hắn. Nhưng Lục Vô Nghiên không hề bận tậm, ôm Phương Cẩn Chi xuyên qua hành lang gấp khúc, xuyên qua tiền viện náo nhiệt, hướng Thùy Sao viện đi tới.
"Vô Nghiên......" Phụ thân Lục Vô Nghiên, Lục Thân Cơ kêu hắn, nhưng Lục Vô Nghiên mắt nhìn thẳng rời đi, không chút nào để ý tới phụ thân mình.
Lục Thân Cơ không chỉ là đích trưởng tôn của Ôn Quốc Công, hay phò mã của trưởng công chúa đang buông rèm nhiếp chính, hắn còn là nhất phẩm đại tướng quân nắm trong tay chín thành binh mã của Đại Liêu. Vô luận là trong triều, hương dã, hay lân bang, người dám làm lơ hắn thực sự không có nhiều .
Lục Thân Cơ chưa đến tứ tuần, mày kiếm lãng mục, dáng người đĩnh bạt, đã là nam tử vĩ ngạn anh tuấn, lại được kiếp binh nghiệp tô thêm vẻ kiệt ngạo khí tràng. Hắn nhìn bóng dáng Lục Vô Nghiên đã đi xa, hỏi: "Hài tử kia là ai?"
Tam lão gia vội nói: "Là ngoại tôn nữ của ta, người trong nhà đều không còn nữa, vừa tới Lục gia."
Lục Thân Cơ gật gật đầu, đem chén rượu không buông xuống. Nữ tử Tây vực quỳ gối bên chân hắn lập tức giơ tay, động tác ưu nhã vì hắn châm tửu.
YOU ARE READING
Thê Khống (edit)
Roman d'amourTác giả: Lục Dược Thể loại: Thuần cổ đại, nam trùng sinh, con dâu nuôi từ bé, siêu sủng, song xử, chút sắc, HE Độ dài: 200 chương + PN Nàng là một tiểu cô nương đến cậy nhờ nhà ông ngoại. Gặp được một biểu ca mắc chứng "muội khống" ( cuồng muội muội...