Án liên quan đến mạng người tuy rằng là chuyện lớn, nhưng dù sao cũng là việc của Thẩm Nhất Bác, cuộc sống của Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng ngày ngày vẫn trôi qua, cũng không cần đến tửu lâu nấu cơm nữa, Thẩm Dũng lại tiếp tục phải làm tổ trong thư phòng học thuộc kinh thư.
Phương Nhất Chước cũng rất ham học, ngồi ở bàn bên cạnh đọc sách, chỉ là nhận biết được quá ít chữ, chữ viết cũng rất khó xem.
Thẩm Dũng ở một bên lắc đầu, may mà "tài nữ" này không gả cho gã tài tử nào, nếu không, tài tử kia nhất định sẽ chết sớm, nhìn nàng cầm lấy bút viết chữ còn không đẹp bằng con cua vẽ loằng ngoằng đầy đất đâu.
Phương Nhất Chước lại coi Thẩm Dũng như phu tử (thầy giáo), chỗ nào không hiểu liền hỏi, Thẩm Dũng có thể trả lời thì trả lời, nếu đáp không được, hắn sẽ lặng lẽ nhìn lại tập kinh thư của mình, sau đó như không có việc gì giảng giải với nàng. Giảng xong, nhìn vẻ mặt Phương Nhất Chước vô cùng kích động và bội phục, Thẩm Dũng cảm thấy thật thống khoái. (Bản chất của một con người ham hư vinh.)
Hôm nay ăn cơm sáng xong, Thẩm Dũng ngồi trong thư phòng ngáp ngắn ngáp dài, muốn ra ngoài nhưng không được. Mấy ngày nay, tâm tình của Thẩm lão gia rất không tốt, hình như là bởi vì án mạng kia một chút đầu mối cũng không có. Thẩm Kiệt nói với Thẩm Dũng, nhắc nhở hắn mấy ngày này tốt nhất nên thành thật nghe lời, bằng không lão gia sẽ trút giận lên người hắn, bởi vậy Thẩm Dũng cũng không dám xuất môn, đỡ phải bị đánh cho mất mặt.
Phương Nhất Chước ngồi bên cạnh hắn, vừa lẩm bẩm thơ phú, vừa cầm một con dao nhỏ khắc lên cải củ.
Củ cải đường trắng bóng, Phương Nhất Chước dùng dao khắc xuống mấy nhát, liền trở thành đủ các loại hình dạng, còn lại vỏ ngoài Phương Nhất Chước tỉa tót, cũng trở thành hoa cỏ xinh đẹp. Thẩm Dũng nhìn thấy có thể giải buồn, nương tử này của hắn đôi tay cũng rất khéo léo.
Đang ngồi buồn chán, thấy bên ngoài cửa có bóng người tiến đến, Thẩm Dũng vội vã nâng lên kinh thư, sau đó quay đầu lại nhưng người vào là mẹ hắn.
Thẩm Dũng thở phào nhẹ nhõm, buông sách ra. Thẩm phu nhân chỉ biết lắc lắc đầu.
Thẩm Dũng là con trai độc nhất đời thứ ba của Thẩm gia, bởi vậy Thẩm phu nhân vô cùng thương yêu, Thẩm Nhất Bác là nghiêm phụ (người cha nghiêm khắc), những Thẩm phu nhân lại là từ mẫu (người mẹ hiền từ)... Cho nên Thẩm Nhất Bác thường ngày nói nhiều nhất chính là câu —— Con hư tại mẹ.
Phương Nhất Chước buông dao khắc ra, chạy tới đỡ Thẩm phu nhân ngồi xuống, rót trà cho người, "Mẫu thân, dùng trà đi."
"Ừ, ngoan." Thẩm phu nhân rất thích Phương Nhất Chước nói ngọt, nàng suốt ngày nghe Thẩm Dũng nói năng thô lỗ kể cả khi gọi người mẹ là mình, bây giờ nghe nha đầu này dịu dàng bên cạnh, mở miệng là một tiếng "mẫu thân", nghe đến nỗi tâm tình lão phu nhân cả ngày vui vẻ đến hồ đồ.
"Mẫu thân, sao người lại tới đây?" Thẩm Dũng hỏi Thẩm phu nhân, bình thường trong thời gian hắn học bài, cha cũng không cho phép mẹ hắn tới.
"Trước đừng học vội, hai ngươi bây giờ có rảnh rỗi không?" Thẩm phu nhân hỏi.
Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng liếc mắt nhìn nhau, đều gật đầu: "Có."
Thẩm phu nhân mỉm cười, nói: "Vậy hai ngươi theo ta đi Trường Nhạc am ở Đông Sơn đi?"
Thẩm Dũng cau mũi: "Trường Nhạc am không phải là am ni cô sao? Con không đi."
"Vì sao không đi?" Thẩm phu nhân khó hiểu hỏi lại.
"Không đi, ra ngoài gặp ni cô rất xui xẻo." Thẩm Dũng nhỏ giọng nói thầm.
"Vớ vẩn." Thẩm phu nhân trừng mắt nhìn hắn, nói: "Không được nói bậy, Tĩnh Di sư thái ở Trường Nhạc am được coi như thần tiên sống đó."
Thẩm Dũng nhún nhún vai, Phương Nhất Chước hỏi: "Mẫu thân, đi Trường Nhạc am để làm gì?"
"Hắc hắc." Thẩm phu nhân bỗng nhiên bày ra vẻ mặt đầy ý cười, nói: "Phải đi khấn bái."
Thẩm Dũng mở to hai mắt nhìn mẹ mình, "Mẫu thân a, trong từ đường có nhiều tổ tông cùng tượng phật như vậy còn chưa đủ cho người khấn bái ư? Còn muốn lên am ni cô để bái nữa. Thần tiên bên ngoài so với nhà mình linh nghiệm hơn sao?"
"Phi phi." Thẩm phu nhân vội vàng ngăn cản hắn, "Lời nói trẻ nhỏ không cố kỵ... Ngươi thằng nhãi con này, miệng không ý tứ gì, Bồ Tát là do ngươi nói chắc?"
Thẩm Dũng bĩu môi, nháy mắt với Phương Nhất Chước —— đừng đi! Ta sẽ không đi!
Phương Nhất Chước là nữ hài tử, tự nhiên biết lão thái thái đi đến am ni cô bái phật lại không muốn nói nguyên do, chắc chắn có ẩn tình, liền nói: "Mẫu thân, người lúc nào đi? Con và tướng công sẽ đi cùng."
Thẩm Dũng nhíu mày, Phương Nhất Chước híp mắt liếc ngang hắn một cái, Thẩm Dũng thở dài, quên đi, nam tử không so đo cùng nữ nhân, huống hai người đều là nữ, không còn đường rút nữa rồi.
Thẩm phu nhân nhìn hai đứa con, khẽ cười, tự nói...Dũng Nhi hình như rất quan tâm Nhất Chước, nam nhân sợ vợ là chuyện tốt, là thể hiện thương yêu trong lòng.
Nghĩ xong, Thẩm phu nhân đứng lên, kéo Phương Nhất Chước nói: "Nhất Chước này, con có thể giúp ta làm vài món ăn chay không?"
Phương Nhất Chước ngẩn người, gật đầu: "Mẫu thân muốn đem đến Trường Nhạc am cúng sao?"
"Đúng vậy." Thẩm phu nhân nói, "Tốt nhất là làm nhiều một chút."
"Được, bây giờ con đi làm!" Phương Nhất Chước cười tủm tỉm đáp ứng.
Thẩm phu nhân nhéo nhéo khuôn mặt tròn tròn của nàng, rất vừa lòng, nha đầu kia cái gì cũng tốt, tốt nhất là luôn mang một khuôn mặt tươi cười, lúc nào cũng cười vui vẻ như vậy, chưa bao giờ thấy nàng ưu sầu. Ai nhìn vào cũng thấy thoải mái, thảo nào Dũng Nhi gần đây không đến phiêu hương viện nữa, xem ra là đã hồi tâm.
Sau khi Thẩm phu nhân ra khỏi phòng, Thẩm Dũng dựa vào bàn thở dài: "Ai, đã không thể ra khỏi cửa, vừa ra lại phải đến am ni cô."
Phương Nhất Chước ngồi xổm trước bàn nhìn hắn, nói: "Mẫu thân muốn đi, chúng ta nên đi theo, không theo là bất hiếu."
Thẩm Dũng nhìn trời, nói: "Không phải chỉ là đi bái phật sao, ngươi xem phật đường trong nhà có ít tượng phật không? Bồ Tát, Văn Thù, Quan Thế Âm, Phổ Hiền, Đích Tàng, Thái thượng lão quân, Phật tổ Như Lai, đều chỉnh tề đầy đủ, còn muốn đi khấn bái ở đâu?"
Hai tay Phương Nhất Chước nâng cằm suy nghĩ một chút, nói: "Này, ngươi nói mẫu thân có thể đi khấn bái phù hộ cho phụ thân phá án nhanh chóng một chút hay không?
Thẩm Dũng bật cười, lắc đầu: "Mẹ ta luôn mặc kệ những chuyện thế này."
"Vậy bà vì sao phải vạn dặm xa xôi đi Trường Nhạc am, còn muốn mang theo thức ăn chay?" Phương Nhất Chước không giải thích được.
"Ừmm... Không khéo lại đúng như ngươi vừa nói." Thẩm Dũng cũng có chút buồn bực, "Thiết chùa thành Tây, phật Di Lặc thành Nam, chùa nào hương khói cũng hưng vượng hơn Trường Nhạc am a."
Phương Nhất Chước sửng sốt, hỏi: "Này, Trường Nhạc am là thờ Bồ Tát gì?"
"Tống tử Quan Thế Âm*." Thẩm Dũng thuận miệng trả lời.
"Ai nha!" Phương Nhất Chước cả kinh, bật dậy hỏi: "Có thể hay không là mẹ có?"
Thẩm Dũng mở to hai mắt, một lát mới nói: "Không phải chứ... cũng đã bốn mươi rồi."
"Bốn mươi đã là gì?" Phương Nhất Chước nói, "Có người sáu mươi còn..."
"Không thể nào..." Thẩm Dũng sờ sờ cằm, lẩm bẩm, "Cha cũng quá đi..."
"Chúng ta có thể thử a!" Phương Nhất Chước nói, gọi tới một nha hoàn.
(Leo: Cái đoạn hội thoại trên thật là ba chấm...)
Chạy tới chính là một tiểu nha đầu, tên là Liên Nhi.
Phương Nhất Chước nói với nha đầu: "Liên Nhi, em cầm chút bạc đi mua cho ta mấy cân mận để mang theo lên am cúng."
"Vâng thưa Thiếu phu nhân." Liên Nhi vừa định quay đi, Phương Nhất Chước lại kéo nàng lại nói, "Chờ một chút, em đi hỏi xem lão phu nhân có muốn ăn hay không, nếu muốn phải mua nhiều một chút, nhớ kỹ hỏi phu nhân muốn ăn ngọt hay chua, dựa theo của ý tứ của phu nhân mà mua."
"Được." Liên Nhi năm nay vừa mới mười lăm tuổi, cũng là một nha đầu nhanh nhẹn, vừa nói xong nàng đã chạy ngay đến phòng của Thẩm phu nhân.
*Tống tử Quan Thế Âm: Đây là tượng Quan Thế Âm có bế một đứa trẻ, người ta thờ cúng hay đi khấn bái thường là mong ước có con.
P/s: Đọc cái đoạn hai anh chị tự suy luận đau cả ruột:))
"Phu nhân!"
"Chậm một chút, có chuyện gì vậy?" Thẩm phu nhân thấy nha đầu Liên Nhi vội vã chạy tới, liền hỏi.
"Vâng... Thiếu phu nhân nói muốn ăn mận." Liên Nhi gãi gãi đầu hỏi, "Phu nhân muốn vị chua hay ngọt?"
Thẩm phu nhân cả kinh, nhảy dựng lên, vội nói: "Chua.""Vâng." Liên Nhi gật đầu, nhớ kỹ phu nhân muốn vị chua.
Thẩm phu nhân là hiểu lầm, bà vừa nghe thấy Phương Nhất Chước muốn ăn mận liền sửng sốt, vừa nghe đến chữ "chua", trong lòng đã nảy lên —— con dâu thèm ăn chua! Ai nha, hai đứa nhỏ này thực sự là không chịu thua kém ai! Liền vội vàng phân phó Liên Nhi, "Nhanh đi nhanh đi, mua đầy một giỏ lớn về, nhớ kỹ tất cả đều phải là loại chua nhất!" (Ta ngất)
Liên Nhi nghe xong không hiểu rõ lắm, nghĩ thầm... Phu nhân định làm người môi giới mận sao? Một giỏ lớn lại còn là loại chua nhất? Có điều là nàng một câu cũng không hỏi nhiều, chạy vội ra phố tìm được một hàng bán mận liền nói: "Mận chua nhất một giỏ đầy!"
Người bán mận cũng có chút há hốc mồm, nói muốn tìm một giỏ toàn mận ngọt không dễ dàng mà cần một giỏ đầy toàn chua cũng khó, thật vất vả bảy chọn tám lựa mới được một giỏ toàn mận chua, cuối cùng còn giúp đỡ Liên Nhi khiêng trở về bên trong phủ.
Liên Nhi đem giỏ mận chia làm hai phần, mang đến cho Phương Nhất Chước nửa giỏ, nửa còn lại đem đến cho Thẩm phu nhân.
Phương Nhất Chước nhìn nửa giỏ mận đưa tới, liền hỏi Liên Nhi, "Phu nhân nói muốn ăn cái gì?"
"Phu nhân muốn tất cả đều chua!" Liên Nhi trả lời.
Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước mở to hai mắt nhìn nhau, đều giật mình không thôi, Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, nói: "Liên nhi, em đi xem, phu nhân có buồn nôn hay không, hoặc là muốn phun ra thứ gì đó?"
Liên Nhi chớp mắt mấy cái, càng thêm khó hiểu, có điều vẫn vội vã chạy đi, vừa ra khỏi sân liền đụng phải Thẩm lão gia.
"Ai u." Thẩm Nhất Bác xoa xoa mũi nhìn Liên Nhi, nói: "Chậm một chút, đi đâu mà vội vàng như vậy?"
"À, Thiếu phu nhân bảo nô tỳ đi xem... Ách, nôn..." Liên Nhi tuy rằng hùng hổ, nhưng cũng biết chuyện gì tốt xấu, nếu là nói chuyện đi xem phu nhân nôn hay không, lão gia chắc chắn sẽ lo lắng, cho nên lời nói đã đến miệng rồi vẫn phải nuốt xuống dưới.
Thẩm Nhất Bác nghe được nửa đoạn, nghe đến chữ "nôn", liền hỏi: "Buồn nôn, muốn phun?"
Liên Nhi gật đầu, tự nói, Ơ? Lão gia hình như biết chuyện này a?
Thẩm Nhất Bác giậm chân, nói: "Mau, đi bảo nhà bếp chuẩn bị thức ăn cho tốt, đừng cho nàng hoạt động nhiều, phải cẩn thận!" Nói xong, xoay người chạy đi tìm Thẩm phu nhân báo tin mừng.
Liên Nhi sờ sờ đầu, trở về hồi đáp Phương Nhất Chước.
"Thế nào?" Phương Nhất Chước hỏi.
"Thiếu phu nhân, lúc nãy trên đường gặp phải lão gia, lão gia nói, buồn nôn phải bảo nhà bếp chuẩn bị thức ăn ngon cho tốt, không cho hoạt động nhiều."
Hai tròng mắt của Thẩm Dũng đều muốn lọt ra ngoài, một lát mới hỏi: "Vậy còn... cha ta?"
"Đi về phía phòng phu nhân." Liên Nhi trả lời.
Phương Nhất Chước gật đầu, sau khi cho bảo Liên Nhi đi ra ngoài, quay đầu lại nhìn Thẩm Dũng: "Thế nào?"
Hai hàng lông mày của Thẩm Dũng hết nhíu lại dãn ra như đang suy nghĩ chuyện quốc gia đại sự, nói thầm một câu "Đã già mà còn!" Một bên duỗi tay cầm lấy một quả mận cắn một miếng...
"Tê..." Chua đến nỗi Thẩm Dũng trợn trắng mắt, "Thật ê răng!"
Phương Nhất Chước lại cười hì hì nói: "Tướng công, đây là chuyện tốt!"
Thẩm Dũng bĩu môi, nói: "Tốt cái gì? Ta đã nhiều tuổi như vậy rồi còn có đệ đệ?"
Phương Nhất Chước gật đầu, "Vậy mới tốt a... đi thôi!" Nói rồi kéo Thẩm Dũng đứng lên, chạy đến phòng bếp.
"Để làm gì?" Thẩm Dũng bị nàng túm lấy cảm thấy buồn bực.
"Đi làm thức ăn chay." Phương Nhất Chước cười nói, "Thuận tiện chuẩn bị cho mẹ một ít thuốc an thai."
Thẩm Dũng mang vẻ mặt như đưa đám, đã bốn năm mươi tuổi còn có thai, nói ra thật khiến nhiều người chê cười, đúng là nhìn không ra, cha hắn bình thường vô cùng uy nghiêm hóa ra cũng không đứng đắn như vậy, lại còn không biết xấu hổ nói hắn.
Nghĩ tới đây, vô thức liếc nhìn Phương Nhất Chước phía trước một chút... Phương Nhất Chước không mập, nhưng trên người cũng hơi có chút thịt, mặc áo gấm màu vàng, thắt lưng mảnh khảnh, mông tròn tròn... Thẩm Dũng chuyển hướng nhìn, trong lòng nóng hầm hập... Đều chưa gần gũi, ngay cả miệng cũng chưa hôn qua, nương tử hắn rất hung hăng!
Phương Nhất Chước tới phòng bếp, trước rửa sạch nồi, sau đó cho vào bên trong hạt dẻ, gà và sâm để cách thủy.
Thẩm Dũng nhìn một chút cũng muốn ăn, liền hỏi: "Hôm nay ăn gà à?"
"Cái này là hầm cho mẫu thân!" Phương Nhất Chước nói, "Từ hôm nay cho đến khi mẫu thân sinh bảo bối ra, ta mỗi ngày đều phải nấu đồ bổ cho người, mẫu thân tuổi đã lớn ăn uống phải chú trọng, như vậy thân thể mới tốt, cục cưng cũng khỏe mạnh, khi sinh cũng không quá vất vả."
Thẩm Dũng nhìn nàng, cười nói: "Ngươi thật hiếu thuận a."
"Tất nhiên." Phương Nhất Chước vừa nói vừa bắt đầu rửa nguyên liệu.
Thẩm Dũng những ngày này đều ăn thức ăn Phương Nhất Chước nấu, cũng không chịu ăn món ăn người khác làm, liền hỏi nàng: "Này, buổi trưa chúng ta ăn cái gì?"
"Ta làm thức ăn chay, chúng ta cùng nhau ăn, hôm nay đi bái phật, vẫn nên thành kính một chút."
Thẩm Dũng vừa nghe đến ăn chay, mặt mày nhăn lại nói: "Không có thịt thì ăn thế nào... Thức ăn chay có cái gì ngon, không phải chỉ có rau xanh, củ cải trắng, đậu phụ sao, không hương vị."
"Ai nói rau xanh, củ cải, đậu phụ sẽ không có hương vị?" Phương Nhất Chước cười nói: "Thức ăn chay thực sự có thể tạo nên hương vị của gà vịt thịt cá."
"Thật hay giả?" Thẩm Dũng giương mắt, vẻ mặt không tin nhìn nàng.
"Không tin ư? Lát nữa thử xem." Phương Nhất Chước có chút đắc ý cười, tiếp tục rửa.
Thẩm Dũng đứng ở bên cạnh, thấy nàng một đôi mắt to, thoáng cái liền dựa sát vào người nàng.
Phương Nhất Chước đặt nồi lên bếp, thấy Thẩm Dũng áp sát lại cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ đuổi hắn, nói: "Xa ra, lát nữa dầu nóng sẽ bắn vào người đó."
Thẩm Dũng lại dựa gần hơn chút nữa, Phương Nhất Chước giương mắt nhìn hắn, thấy Thẩm Dũng cũng đang nhìn chằm chằm mình, mang vẻ mặt không hiểu liền hỏi, "Có chuyện gì?"
Thẩm Dũng cảm thấy nhụt chí, tự nói... Nha đầu kia thật ngây ngô, cũng không hiểu phong tình.
Phương Nhất Chước thấy biểu tình phức tạp trên mặt hắn, đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn, nói: "Qua bên kia chờ, lát nữa sẽ có đồ ăn."
Thẩm Dũng bất đắc dĩ, thời điểm Phương Nhất Chước đuổi A hoàng cũng nói như vậy, chẳng lẽ đãi ngộ giữa hắn và A hoàng lại như nhau sao? Hắn đành phải lết đến bàn ngồi xuống, Thẩm Dũng nhìn thấy A hoàng dưới chân đang vẫy vẫy đuôi. A hoàng trước đây gầy như vậy, kể từ ngày Phương Nhất Chước tới đây thì toàn thân trên dưới đều là thịt.
Đợi một hồi, Thẩm Dũng cảm thấy có chút không thích hợp... Phương Nhất Chước xào rau vẫn là hương khí bốn phía như trước, kỳ quái nhất chính là cả gian phòng đều là mùi thức ăn của thịt cá, chẳng lẽ đây là hương vị của món gà hầm kia sao?
Thực sự không kiềm chế được, Thẩm Dũng liền đi lại nhìn: "Ngươi nấu cái gì vậy? Thịt sao? Sao lại thơm như vậy?"
Phương Nhất Chước cười cười, nói: "Cải bắp tẩm ngũ vị hương, đem tẩm qua dầu bọc ngoài cải trắng hương vị thơm ngon, bên trong giòn bên ngoài là ngọt."
Thẩm Dũng nâng đũa kẹp một miếng cải trắng nhét vào trong miệng, nhai một chút lại thực sự cảm thấy vị thơm ngào của thịt, vẻ mặt sợ hãi nhìn Phương Nhất Chước, "Tại sao có thể như vậy..."
"Nếm thử cái này." Phương Nhất Chước lại đưa tới một đĩa, nói: "Mướp quả và nấm hương xào, mướp bỏ xơ vừa mềm lại trơn, nấm hương trần qua nước sôi, đậu phụ này làm giả thịt."
Thẩm Dũng bưng đĩa ăn, gật đầu lầm bầm nói, "Đậu phụ này cũng thật tuyệt".
"Thuý ngọc túi gấm lăn bột mì." Phương Nhất Chước tiếp tục bày ra một đĩa nữa.
"Ngô..." Thẩm Dũng vừa ăn đậu phụ vừa nhìn chằm chằm đĩa đồ ăn Nhất Chước vừa đưa đến trước mắt: "Đây không phải là thịt viên sao?"
Phương Nhất Chước cười ha hả: "Chắc là chưa thấy bao giờ đi, thuý ngọc là rau cải giả thành, túi gấm là bí đao bên trong có nhồi đậu phụ chiên, bột mì có trộn thêm bột cà, rau và bí đao sau khi viên lại thả vào bên trong bột bột mì... Cho vào chảo rán... Hương vị còn hơn thịt viên vài lần."
"Ừ." Thẩm Dũng gật đầu lia lịa, tự nhủ: "Sau này nếu như có xuất gia, cũng phải đem Phương Nhất Chước theo."
"Khoai môn và nấm giả bào ngư, rau xanh đậu hũ, măng tươi xào giá, đậu ngũ sắc bánh mật, canh bầu nấu rong biển, cải củ xào nấm." Phương Nhất Chước nhanh nhẹn làm thêm vài món ăn, rồi đem tất cả bỏ vào trong hộp, cùng Thẩm Dũng liếc mắt nhìn nhau, hai người cùng chắp hai tay trước ngực —— A di đà phật...
BẠN ĐANG ĐỌC
Phương Đại Trù [Hoàn]
Hài hước* Mình đăng truyện chỉ nhằm nhu cầu đọc Offline cho bản thân nên sẽ không chịu hay giải quyết bất kì vấn đề nào về câu chuyện. Nguồn: https://leosansutu.wordpress.com/co-dai/%E2%97%8Bphuong-dai-tru%E2%97%8B/ Thể loại: Oan gia vui vẻ hòa thuận, phá...