Chương 4: Dưa Ha Mi* xào tôm và quỳ Từ Đường

7.8K 304 21
                                    

*Dưa ha mi: dưa vàng

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

*Dưa ha mi: dưa vàng.


Thẩm Dũng đi trên phố vẫn mơ màng không hiểu được, trong lòng cũng có chút buồn bực, làm sao thoáng cái lại có thể đọc thuộc hết xuất sư biểu kia?

Tâm tình của Phương Nhất Chước lại rất tốt, vị hôn phu của nàng cũng thật thông minh a. Nàng tới Đông Hạng phủ mới mấy ngày, lúc trước vẫn là bận rộn mở cửa hàng mỳ vằn thắn, cũng không có cơ hội đi dạo một chút, hôm nay lôi kéo Thẩm Dũng, Phương Nhất Chước quyết định phải chơi một chuyến thật vui, liền hỏi: "Chúng ta đi chỗ nào?"

Thẩm Dũng thấy nàng một chút bộ dạng tiểu thư khuê các cũng không có, cười nói, "Nơi ta đi, ngươi cũng không có cách nào vào."

"Ngươi đi đâu vậy?" Phương Nhất Chước tò mò: "Vì sao ta lại không thể vào?"

"Ta đi uống hoa tửu(uống rượu có kỹ nữ hầu), ngươi còn nhỏ không đi được." Thẩm Dũng thật tự nhiên trả lời.

Phương Nhất Chước khẽ cau mày, lạnh giọng hỏi lại một lần: "Ngươi đi đâu?"

"Đi kỹ viện uống hoa tửu... Ai nha." Thẩm Dũng nói còn chưa dứt lời, Phương Nhất Chước đã đè hắn lại hung hăng vừa đánh vừa nói: "Ngươi dám đi uống hoa tửu?! Ta đánh chết ngươi!"

"Ngươi đánh người làm gì?" Thẩm Dũng trợn to hai mắt nhìn Phương Nhất Chước: "Ngươi, nha đầu chết tiệt này lá gan cũng quá lớn đi, tướng công cũng dám đánh."

"Ta đánh ngươi!" Phương Nhất Chước trợn mắt, "Ta đã là vợ của ngươi, ngươi còn dám đi uống hoa tửu? Còn nữa, ngươi bao nhiêu tuổi mà đã đi uống hoa tửu! Không sợ bị bệnh sao?!"

Thẩm Dũng có chút giật mình nhìn nàng, hỏi: "Á, ngươi một tiểu thư khuê các thế nào lại biết bị bệnh?"

Phương Nhất Chước đảo cặp mắt trắng dã, hung hăng: "Sao có thể không biết? Cha ta thường xuyên nói! Hắn cũng thích uống hoa tửu, hắn đi một lần ta liền dùng chày cán bột đánh hắn, đã đánh gãy vài cái chày rồi, ngươi có dám thử một chút không?!"

Cặp lông mày của Thẩm Dũng chau lại như ông cụ, trong lòng tự nhủ... Phương lão gia cũng quá không đáng tin đi, khó trách khuê nữ hung hãn như vậy. Nàng ta ngay cả lão cha cũng dám đánh, huống chi là tướng công như ta đây.

"Ai." Sắc mặt Thẩm Dũng hòa hoãn một chút, móc ra ít bạc vội đưa cho Phương Nhất Chước, nói: "Một mình ngươi đi dạo phố đi, muốn mua cái gì thì mua cái đó, ta đi tìm các huynh đệ vui chơi một chút."

"Ta cùng với ngươi đi tìm huynh đệ chơi là được rồi." Phương Nhất Chước vẫn khăng khăng.

"Chuyện đó làm sao có thể!" Sắc mặt Thẩm Dũng bỗng trở nên nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nói: "Ngươi là cô nương, chúng ta một đám Đại lão gia không thể dẫn theo được."

"Tốt." Phương Nhất Chước gật đầu, không đợi Thẩm Dũng kịp cao hứng, đã nghe nàng bâng quơ nói: "Ta về nói lại với cha là ngươi đi uống hoa tửu."

"Ai..." Thẩm Dũng vội vàng kéo lấy Phương Nhất Chước, bất đắc dĩ thở dài, "Coi như ta sợ ngươi, đi thôi, cùng ngươi đi mua chút phấn son."

"Thế này còn được." Phương Nhất Chước cười híp mắt, kéo Thẩm Dũng đi dạo phố.

Thẩm Dũng tâm không cam, lòng không nguyện bị Phương Nhất Chước lôi kéo đi loanh quanh giữa đường.

Phương Nhất Chước đi dạo trên đường cái cũng thích thú nhìn ngó, nào có bộ dạng tiểu thư khuê các, thật giống như cho tới bây giờ chưa từng được đi dạo, hết xem người này lại xem chỗ kia, vẻ mặt mừng rỡ cùng ngạc nhiên.

Thẩm Dũng ở bên cạnh nhìn, trong lòng không được tự nhiên, giống như không có mùi hương trên người tình nhân xinh đẹp.

Đang suy nghĩ lung tung, Phương Nhất Chước đi tới một quầy bán hoa tai nhỏ, chọn lấy hai cái, đặt ở bên cạnh hai lỗ tai, hỏi hắn: "Cái nào đẹp hơn?"

Thầm Dũng mặt nhăn nhó, nói: "Một mình ngươi chọn, ta làm sao biết?!"

Phương Nhất Chước nheo mắt lại, Thầm Dũng cảm giác được một tia sát khí, hoảng sợ, vội vàng đàng hoàng nâng ngón tay chỉ chỉ cái màu đỏ.

Phương Nhất Chước nhìn hắn cười cười, hướng về phía ông chủ nói: "Ta mua cái màu đỏ này."

Thẩm Dũng sờ sờ mũi —— nàng ta cười rộ lên cũng rất được.

Phương Nhất Chước lôi kéo Thẩm Dũng đi dạo từ buổi sáng đến tận trưa, thật vất vả cuối cùng cũng có thể vào tửu lâu ăn cơm, Thẩm Dũng gục ở trên bàn thở không ngừng, mệt chết đi được, nha đầu này thật khó hầu hạ.

"Ai u, đây không phải là Thẩm đại thiếu gia sao?" Tiểu nhị vội vàng đi lên hầu hạ.

Những người buôn bán vừa nhìn thấy Thẩm Dũng liền đau đầu, vị tiểu gia này nếu mất hứng, có thể lật bàn đập ghế bất cứ lúc nào. Mọi người thật ra cũng rất bất mãn với hắn, nhưng là bất đắc dĩ, Thẩm Nhất Bác là một vị quan tốt, tất cả mọi người không đành lòng làm khó hắn, cho nên cũng không cùng Thẩm Dũng so đo, nhường cho hắn ba phần đúng.

"Tiểu nhị." Phương Nhất Chước khẽ gọi, "Chúng ta muốn ăn cơm, ngươi đem cho ta bốn món mặn, một bát canh, còn có hai chén cơm." Vừa nói, lại quay sang hỏi Thẩm Dũng, "Tướng công, ngươi muốn ăn món gì?"

Thẩm Dũng bây giờ chỉ thấy mệt, còn lại cái gì cũng không biết, không thể làm gì khác hơn là nói: "Ngươi tự chọn đi."

Tiểu nhị cũng là người tinh mắt, nhanh chóng hướng về phía Phương Nhất Chước hỏi han: "Thì ra là thiếu phu nhân, ngài muốn gọi gì, trong lầu chúng ta, có toàn bộ đầu bếp tốt nhất ở Đông Hạng phủ!"

"Thật sao?" Phương Nhất Chước cao hứng, liền nói, "Được rồi... Ta đây muốn một đĩa ớt chỉ thiên xào lươn, chao chiên thịt gà, thịt cua nấu mướp, thêm một đĩa dưa Ha-Mi xào tôm bóc vỏ, súp sao... à còn cả canh bí đao vỏ quýt rong biển, thêm cơm bát bảo hạt dẻ. Nhanh mang lên."

"Ách..." Tiểu nhị há hốc miệng, nhìn chằm chằm Phương Nhất Chước một lúc lâu, mới nói: "Cái kia... Cô nương, món ăn ngài gọi, tiểu điếm đều không có."

Phương Nhất Chước sửng sốt, hỏi: "Tại sao?"

"Ách..." Tiểu nhị lắc đầu, "Tất cả ta đều mới nghe lần đầu a."

Phương Nhất Chước có chút khó hiểu, hỏi lại: "Nơi này của các ngươi không có lươn sao?"

"Có a!" Tiểu nhị gật đầu, "Có điều là chúng ta có lươn hầm, lươn và thịt kho tàu... nhưng chưa từng nghe nói qua ớt chỉ thiên xào lươn."

Phương Nhất Chước gãi gãi đầu, hỏi: "Thế đùi gà, thịt cua, mướp quả?"

"Chúng ta đều có." Tiểu nhị tiếp tục nói, "Nhưng là... Chưa nghe qua những thức ăn của cô nương, đặc biệt là dưa Ha-Mi xào tôm bóc vỏ... Cái này một ngọt, một tanh, thả vào cùng một chỗ có thể ăn ngon sao?"

Phương Nhất Chước vẻ mặt mất hứng, nói: "Đó là những món ăn ta thích nhất, các ngươi thế nhưng một món cũng không có, còn nói cái gì mà đầu bếp tốt nhất Đông Hạng phủ, đúng là gạt người."

Tiểu nhị cũng có chút mất hứng, trong lòng tự nhủ... Thật là Phương Dao này không phải nổi danh là tài nữ sao, mặc dù cửa lớn không ra cổng trong không bước, dân chúng trong Đông Hạng phủ nhiều người cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua bộ dạng nàng, nhưng nghe nói là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, làm sao lại học theo Thẩm Dũng, một bộ dạng cố tình gây sự thế kia?!

Tiểu nhị nghĩ xong, liền nói: "Xin lỗi thiếu phu nhân, ngài nói mấy món ăn kia, phỏng chừng phải tìm đầu bếp trong cung đến nấu."

Tiểu nhị vừa mới dứt lời, Thẩm Dũng xoay mặt lại trừng mắt một cái: "Ngươi nói gì?"

Tiểu nhị khẩn trương không dám lên tiếng, nơm nớp lo sợ nhìn Thẩm Dũng.

Thẩm Dũng mới vừa nghe được Phương Nhất Chước kể tên vài món thức ăn, nước miếng đều đã chảy xuống, hắn biết Phương Nhất Chước tay nghề rất tốt, tất nhiên là có thể làm được, đã nghĩ thèm. Nhưng tiểu nhị nói không có, hơn nữa thái độ đối với Phương Nhất Chước rất không tốt... mặc dù hắn không phải là quá thích Phương Nhất Chước, nhưng dù sao nàng cũng là vợ hắn, tiểu nhị kia lại dám không đem nàng để vào trong mắt, Thẩm Dũng liền lập tức phát hỏa, rống lên, "Ngươi dám ăn nói như thế?"

"Là là, thái độ tiểu nhân không tốt."Tiểu nhị vội vàng nhận tội.

Thẩm Dũng rống xong, vốn là nhất định phải đạp lật mấy cái bàn, có điều suy nghĩ một chút, vẫn là quên đi, lát nữa sợ Phương Nhất Chước sẽ về nhà nói lung tung, hắn đoán chừng lại bị mắng ... Quay đầu lại, chỉ thấy Phương Nhất Chước mở to đôi mắt vốn đã lớn, ánh mắt theo dõi hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên, dường như rất cao hứng.

Thẩm Dũng ngẩn người, ý niệm muốn đánh người cũng bất tri bất giác biến mất, hỏi Phương Nhất Chước: "Còn có ăn hay không? Chi bằng đổi nơi khác? Có điều đây đã là tửu lâu xa hoa nhất Đông Hạng phủ."

Con ngươi Phương Nhất Chước vừa chuyển, quay ra nói với tiểu nhị: "Này tiểu nhị, ta hỏi ngươi...Đầu bếp các ngươi thật làm không được mấy món ăn này sao?"

"Ách... Thiếu phu nhân, ta giúp ngài đi hỏi đầu bếp cùng chưởng quầy, xin chờ chút." Thái độ tiểu nhị hiển nhiên đã tốt lên nhiều, vội vã chạy đi.

Thẩm Dũng một tay nâng cằm chờ... trong lòng tự nhủ chờ một lát cũng tốt dù sao hắn đang mệt chết đi được, đảo mắt thấy Phương Nhất Chước đang cười híp mắt nhìn mình, bộ dáng là lạ, liền hỏi: "Nhìn cái gì?"

Phương Nhất Chước vỗ vỗ cánh tay Thẩm Dũng, cười nói: "Tướng công, ngươi thật là người thật tốt."

"Khụ khụ..." Thẩm Dũng đang uống trà, một ngụm bị sặc, nghẹn họng ho khan... Đúng thật là mới mẻ, có người cảm thấy tiểu ác bá Thẩm Dũng hắn là người tốt?!

Phương Nhất Chước vui thích nói, "Từ nhỏ đến lớn, ta bị không ít người bắt nạt, trừ cha ta, chỉ có ngươi chịu giúp ta ra mặt."

Thẩm Dũng ngẩn người, bưng chén tiếp tục uống trà, thấy bộ dáng cười mị mị của Phương Nhất Chước, không nhịn được khóe miệng vểnh lên, ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói thầm: "Ngây ngô cười cái gì, uống trà đi."

Phương Nhất Chước từ bên trong túi nhỏ treo ở hông, lấy ra hai bông hoa khô màu hồng nhạt, một ném vào bên trong chén trà nhỏ trước mắt mình, một bỏ vào chén của Thẩm Dũng.

"Đây là cái gì vậy?" Thẩm Dũng khó hiểu.

"Mỹ nhân cúc." Phương Nhất Chước cười nói.

"Xấu như vậy?" Thẩm Dũng cau mày, mỹ nhân cúc cái gì, khô cằn dường như còn bẩn.

Phương Nhất Chước cười cười, nói: "Trà Long Tỉnh uống nhiều quá sẽ mất vị, mùi vị càng uống càng nhạt, mỹ nhân cúc hợp nhất với trà Long Tỉnh, có thể đem vị chát loại đi, uống nhiều không bị miệng đắng lưỡi khô, cũng sẽ không có chuyện càng uống càng mất mùi vị."

Thẩm Dũng hơi hoài nghi, nâng chén trà lên uống một hớp, chép miệng.

Phương Nhất Chước cười cười, hỏi: "Như thế nào?"

"Đúng là hương vị ngọt ngào." Thẩm Dũng gật đầu.

Phương Nhất Chước lại cười ngây ngô với hắn, Thẩm Dũng buồn bực uống trà, trong lòng tự nhủ... Nha đầu này có chút gì giống tài nữ đâu, thật ngây ngô.

Vừa lúc này, liền thấy chưởng quầy cùng đầu bếp theo tiểu nhị đi tới, chưởng quầy hướng Thẩm Dũng nhận lỗi: "Thẩm thiếu gia, món ăn kia thật sự chúng ta không làm được."

Phương Nhất Chước có chút bất đắc dĩ, nhìn Thẩm Dũng, "Tướng công, chúng ta đi chỗ khác ăn thôi?"

Thẩm Dũng vừa định đáp lời, lại nghe thấy đầu bếp bên kia ngạo mạn nói: "Ngươi đến chỗ nào cũng không có món ăn như thế, không phải chỉ mình ta nói, thịt cua nấu mướp còn có dưa Ha-Mi xào tôm bóc vỏ, đây là một tanh một ngọt cũng đều là đồ lạnh, có thể ăn ngon được sao?! Tiểu nha đầu không nên nói năng lung tung."

Phương Nhất Chước nghe xong, khẽ cau mày, nói: "Ngươi thật là kỳ quái, ngươi làm không được, cũng không có nghĩa là trên đời sẽ không có người có thể làm, cái gì gọi là nói năng lung tung?"

Đầu bếp cười lạnh một tiếng, ngồi xuống bên cạnh, nói: "A... Ta cũng không tin trên đời này có người có thể làm ra món như vậy, tiểu nha đầu ngươi chính là không có kiến thức."

Thẩm Dũng đã sớm nhìn đầu bếp này không vừa mắt, liền nói: "Ngươi không biết nói chuyện sao, cái gì tiểu nha đầu, đây là Thẩm phu nhân ngươi biết không?!"

"A." Đầu bếp khinh thường cười lạnh một tiếng, nói: "Nồi nào úp vung ấy*."

*Nồi nào úp vung nấy: Ý chỉ thứ nào, loại nào thì lại phù hợp, thích ứng với cùng thứ ấy, loại ấy. Người đàn ông thế nào thì lại có người đàn bà như thế phù hợp, vợ chồng tương xứng mọi mặt. Ở đây lão đầu bếp muốn mỉa mai Nhất Chước giống ác bá Thẩm Dũng.

"Ngươi nói gì?" Thẩm Dũng đứng lên, chưởng quầy cùng tiểu nhị cũng khẩn trương, Thẩm Dũng một khi đã nổi điên lên, chốc lát lại muốn đập phá phòng ốc.

Đầu bếp kia mamg vẻ mặt xem thường Thẩm Dũng, nói, "Nếu các ngươi còn không tin, hôm nay người nào có thể làm món ăn này, Cổ Đại Hoa ta sẽ đem đầu cắt xuống cho các ngươi làm ghế ngồi!"

Thẩm Dũng mặt giận đến xanh mét, vừa muốn động thủ đánh hắn, đã nghe "Ba" một tiếng, Phương Nhất Chước vỗ bàn, đứng lên nói, "Được!"

Tất cả mọi người nhìn nàng.

Phương Nhất Chước cười cười, nhìn người tự xưng Cổ Đại Hoa đầu bếp, nói: "Ta với ngươi đánh cuộc, lát nữa ta liền làm mấy món ăn kia, để cho chưởng quầy, tiểu nhị và cả những khách nhân ở đây ăn, nếu có người khen ngon, ngươi cũng không cần đem đầu cắt xuống, chỉ cần quỳ xuống đất dập đầu trước phu quân ta, nói mười lần 'Thẩm gia gia, ta chịu phục', là được."

"Nếu ngươi làm không được?" Cổ Đại Hoa cười hỏi.

"Làm không được, ta dập đầu trước ngươi, gọi ngươi gia gia." Phương Nhất Chước nói.

"Tốt!" Cổ đại hoa vỗ bàn, "Một lời đã định!"

Phương Nhất Chước vuốt tay áo, ngó chưởng quây: "Phòng bếp nơi nào?"

Chưởng quầy vẫn đang vẻ mặt u mê, tiểu nhị vội vàng dẫn đường, đưa Phương Nhất Chước đến nhà bếp, Thẩm Dũng theo sau Phương Nhất Chước, hơi có chút lo lắng, Cổ Đại Hoa này được đích thân Hoàng Thượng ban tặng chức danh đại đầu bếp, cho nên hắn mới hống hách như vậy. Chưa nói đến Thẩm Dũng, ngay cả cha hắn họ Cổ này cũng chưa từng để vào trong mắt, Phương Nhất Chước làm món ăn đúng là không tệ, nhưng ... Có thể thắng sao?!

Lúc này mọi người đang ăn uống trong tửu lâu, vừa nghe nói nương tử của Thẩm Dũng muốn cùng Cổ Đại Hoa đầu bếp thi tài nấu nướng, làm mấy món ăn cho tới bây giờ chưa nghe qua tên, cũng theo tới hậu viện vây tại phòng bếp xem náo nhiệt.

Phương Nhất Chước đốt bếp lò, nhanh tay nhanh chân xử lý thức ăn, Cổ Đại Hoa vốn là quyệt miệng đứng ở một bên nhìn, thấy động tác của Phương Nhất Chước, hơi giật mình, nha đầu này dường như cũng tương đối lợi hại a.

Sau đó, dầu trong nồi sôi, Phương Nhất Chước dùng đồng thời hai nồi, vừa lật xào vừa nêm nếm linh hoạt, động tác nhanh nhẹn đẹp mắt, đồng thời... Mùi thơm theo cửa sổ phòng bếp nhẹ nhàng bay ra ngoài.

Tiểu nhị ở cửa mang ra một cái bàn, chỉ chốc lát sau, Phương Nhất Chước đã đem mấy món ăn làm xong, mang ra bàn để xuống...

Ớt chỉ thiên xào lươn, chao chiên thịt gà, thịt cua nấu mướp, thêm một đĩa dưa Ha-Mi xào tôm bóc vỏ, súp sao, canh bí đao vỏ quýt rong biển... Mấy món ăn vừa để xuống, mọi người ngửi mùi vị kia, nhìn màu sắc kia cũng nhịn không được chảy nước miếng.

Thẩm Dũng ở một bên nhìn, cũng trợn to hai mắt nuốt nước bọt, thật là thơm a!

Phương Nhất Chước đi ra, nói: "Đều nếm thử đi, xem ăn ngon hay không thể ăn."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, chưởng quầy ý bảo tiểu nhị ăn trước, tiểu nhị rút đôi đũa, kẹp lên một miếng lươn thả vào trong miệng, nhai hai cái, ngây ngẩn cả người.

Tất cả mọi người ở một bên hỏi hắn: "Này, có ăn được hay không?"

Tiểu nhị không nói chuyện, tìm kiếm cái ghế ngồi xuống, nhanh tay nhanh chân đem mấy món ăn còn lại tất cả đều gắp một đũa lớn nhét vào trong miệng, vừa nhai vừa gật đầu, chưởng quầy gấp gáp hỏi hắn: "Ai, đến tột cùng có ăn được hay không?"

Tiểu nhị nuốt xuống món ăn trong miệng, nói: "Cho một chén cơm được không?"

Chưởng quầy bị hắn làm tức chết, đoạt lấy chiếc đũa ăn một miếng, cũng chạy đi tìm cơm. Những thực khách khác cũng nhịn không được, ba chân bốn cẳng đi lên gắp thức ăn, ăn sau rối rít sợ hãi than: "Ăn ngon! Ăn ngon thật, chưởng quầy, cho ta thêm một phần món ăn này!"

Cổ Đại Hoa đầu bếp có chút không tin, hắn đoạt lấy một đôi đũa gắp một miếng dưa Ha-Mi xào tôm bóc vỏ... Cảm thấy dưa Ha-Mi hương giòn ngọt, tôm bóc vỏ mềm mại thuận miệng... Mấu chốt là vị ngọt này đến từ bên trong thịt tôm, nhưng mùi thịt tôm một chút cũng không có đi ra ngoài...

"Tuyệt diệu! Tuyệt diệu a!" Cổ Đại Hoa không nhịn được liền hô lên.

Thẩm Dũng ở một bên thấy được, vỗ vỗ bả vai hắn, nói: "Ai, lão Cổ, dập đầu nhận sai đi thôi!"

Cổ Đại Hoa sửng sốt, liếc nhìn chưởng quầy chỉ thấy hắn ăn đến miệng đầy dầu mỡ, nhìn trời làm bộ không nhìn thấy hắn.

Cổ đầu bếp bất đắc dĩ, hướng Thẩm Dũng quỳ xuống, dập đầu: "Thẩm gia gia, ta chịu phục."

Thẩm Dũng đã cảm thấy tâm tình khoan khoái, so với đánh người còn thống khoái hơn, những người này, bình thường thấy hắn nếu không phải là xuy râu trợn mắt, thì cũng là liếc mắt xem thường.. Hôm nay thật thống khoái!

Phương Nhất Chước chạy ra, thấy Cổ Đại Hoa dập đầu nhận thua, liền nói, "Đứng lên đi, nhận sai là được, ta nói cho các ngươi biết, sau này không cho phép sau lưng phu quân ta nói hắn là ác bá, hắn là người tốt."

Thẩm Dũng ngẩn người, những người khác cũng ngẩn người, sau đó, tất cả mọi người cười tản đi, Phương Nhất Chước thấy mọi người nhìn mình giống như là đang nhìn một kẻ ngu ngốc, có chút buồn bực, quay đầu lại nhìn Thẩm Dũng.

Thẩm Dũng vẻ mặt cũng có chút phức tạp, thở dài miệng nói: "Ngươi đừng phí sức lực, ta cũng đã làm ác bá mười mấy năm, ngươi xào vài món thức ăn đã muốn nói ta là người tốt sao?"

Phương Nhất Chước nghe xong, tức giận bất bình: "Bọn họ đổ oan cho ngươi, ngươi tại sao không nói?!"

Thẩm Dũng cảm thấy buồn cười: "Người nào đổ oan ta? Ta chính là ác bá."

Phương Nhất Chước tức giận, bỏ cái muỗng xuống, nói: "Hôm nay không cho phép ngươi ăn cơm, trở về quỳ cái bàn xát!"

"Hmm?" Thẩm Dũng trợn to hai mắt, nhìn Phương Nhất Chước, "Ngươi..."

"Ta cái gì?!" Phương Nhất Chước một phen níu lấy cổ áo của hắn túm về Thẩm phủ.

Thẩm Nhất Bác mới vừa giải quyết xong xuôi công vụ trở về phòng, đã nghe đã có hạ nhân chạy tới: "Khó lường a, lão gia!"

"Tại sao?" Thẩm Nhất Bác lao ra hỏi, trong lòng tự nhủ sẽ không phải là Thẩm Dũng vừa ở trên đường gây chuyện đi.

"Ngài mau đi Từ Đường xem một chút đi!" Hạ nhân nói: "Thiếu phu nhân dùng gia pháp với thiếu gia!"

*Dưa ha mi: dưa vàng.

Thẩm Dũng đi trên phố vẫn mơ màng không hiểu được, trong lòng cũng có chút buồn bực, làm sao thoáng cái lại có thể đọc thuộc hết xuất sư biểu kia?

Tâm tình của Phương Nhất Chước lại rất tốt, vị hôn phu của nàng cũng thật thông minh a. Nàng tới Đông Hạng phủ mới mấy ngày, lúc trước vẫn là bận rộn mở cửa hàng mỳ vằn thắn, cũng không có cơ hội đi dạo một chút, hôm nay lôi kéo Thẩm Dũng, Phương Nhất Chước quyết định phải chơi một chuyến thật vui, liền hỏi: "Chúng ta đi chỗ nào?"

Thẩm Dũng thấy nàng một chút bộ dạng tiểu thư khuê các cũng không có, cười nói, "Nơi ta đi, ngươi cũng không có cách nào vào."

"Ngươi đi đâu vậy?" Phương Nhất Chước tò mò: "Vì sao ta lại không thể vào?"

"Ta đi uống hoa tửu(uống rượu có kỹ nữ hầu), ngươi còn nhỏ không đi được." Thẩm Dũng thật tự nhiên trả lời.

Phương Nhất Chước khẽ cau mày, lạnh giọng hỏi lại một lần: "Ngươi đi đâu?"
"Đi kỹ viện uống hoa tửu... Ai nha." Thẩm Dũng nói còn chưa dứt lời, Phương Nhất Chước đã đè hắn lại hung hăng vừa đánh vừa nói: "Ngươi dám đi uống hoa tửu?! Ta đánh chết ngươi!"

"Ngươi đánh người làm gì?" Thẩm Dũng trợn to hai mắt nhìn Phương Nhất Chước: "Ngươi, nha đầu chết tiệt này lá gan cũng quá lớn đi, tướng công cũng dám đánh."

"Ta đánh ngươi!" Phương Nhất Chước trợn mắt, "Ta đã là vợ của ngươi, ngươi còn dám đi uống hoa tửu? Còn nữa, ngươi bao nhiêu tuổi mà đã đi uống hoa tửu! Không sợ bị bệnh sao?!"

Thẩm Dũng có chút giật mình nhìn nàng, hỏi: "Á, ngươi một tiểu thư khuê các thế nào lại biết bị bệnh?"

Phương Nhất Chước đảo cặp mắt trắng dã, hung hăng: "Sao có thể không biết? Cha ta thường xuyên nói! Hắn cũng thích uống hoa tửu, hắn đi một lần ta liền dùng chày cán bột đánh hắn, đã đánh gãy vài cái chày rồi, ngươi có dám thử một chút không?!"

Cặp lông mày của Thẩm Dũng chau lại như ông cụ, trong lòng tự nhủ... Phương lão gia cũng quá không đáng tin đi, khó trách khuê nữ hung hãn như vậy. Nàng ta ngay cả lão cha cũng dám đánh, huống chi là tướng công như ta đây.

"Ai." Sắc mặt Thẩm Dũng hòa hoãn một chút, móc ra ít bạc vội đưa cho Phương Nhất Chước, nói: "Một mình ngươi đi dạo phố đi, muốn mua cái gì thì mua cái đó, ta đi tìm các huynh đệ vui chơi một chút."

"Ta cùng với ngươi đi tìm huynh đệ chơi là được rồi." Phương Nhất Chước vẫn khăng khăng.

"Chuyện đó làm sao có thể!" Sắc mặt Thẩm Dũng bỗng trở nên nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nói: "Ngươi là cô nương, chúng ta một đám Đại lão gia không thể dẫn theo được."

"Tốt." Phương Nhất Chước gật đầu, không đợi Thẩm Dũng kịp cao hứng, đã nghe nàng bâng quơ nói: "Ta về nói lại với cha là ngươi đi uống hoa tửu."

"Ai..." Thẩm Dũng vội vàng kéo lấy Phương Nhất Chước, bất đắc dĩ thở dài, "Coi như ta sợ ngươi, đi thôi, cùng ngươi đi mua chút phấn son."

"Thế này còn được." Phương Nhất Chước cười híp mắt, kéo Thẩm Dũng đi dạo phố.

Thẩm Dũng tâm không cam, lòng không nguyện bị Phương Nhất Chước lôi kéo đi loanh quanh giữa đường.

Phương Nhất Chước đi dạo trên đường cái cũng thích thú nhìn ngó, nào có bộ dạng tiểu thư khuê các, thật giống như cho tới bây giờ chưa từng được đi dạo, hết xem người này lại xem chỗ kia, vẻ mặt mừng rỡ cùng ngạc nhiên.

Thẩm Dũng ở bên cạnh nhìn, trong lòng không được tự nhiên, giống như không có mùi hương trên người tình nhân xinh đẹp.

Đang suy nghĩ lung tung, Phương Nhất Chước đi tới một quầy bán hoa tai nhỏ, chọn lấy hai cái, đặt ở bên cạnh hai lỗ tai, hỏi hắn: "Cái nào đẹp hơn?"

Thầm Dũng mặt nhăn nhó, nói: "Một mình ngươi chọn, ta làm sao biết?!"

Phương Nhất Chước nheo mắt lại, Thầm Dũng cảm giác được một tia sát khí, hoảng sợ, vội vàng đàng hoàng nâng ngón tay chỉ chỉ cái màu đỏ.

Phương Nhất Chước nhìn hắn cười cười, hướng về phía ông chủ nói: "Ta mua cái màu đỏ này."

Thẩm Dũng sờ sờ mũi —— nàng ta cười rộ lên cũng rất được.

Phương Nhất Chước lôi kéo Thẩm Dũng đi dạo từ buổi sáng đến tận trưa, thật vất vả cuối cùng cũng có thể vào tửu lâu ăn cơm, Thẩm Dũng gục ở trên bàn thở không ngừng, mệt chết đi được, nha đầu này thật khó hầu hạ.

"Ai u, đây không phải là Thẩm đại thiếu gia sao?" Tiểu nhị vội vàng đi lên hầu hạ.

Những người buôn bán vừa nhìn thấy Thẩm Dũng liền đau đầu, vị tiểu gia này nếu mất hứng, có thể lật bàn đập ghế bất cứ lúc nào. Mọi người thật ra cũng rất bất mãn với hắn, nhưng là bất đắc dĩ, Thẩm Nhất Bác là một vị quan tốt, tất cả mọi người không đành lòng làm khó hắn, cho nên cũng không cùng Thẩm Dũng so đo, nhường cho hắn ba phần đúng.

"Tiểu nhị." Phương Nhất Chước khẽ gọi, "Chúng ta muốn ăn cơm, ngươi đem cho ta bốn món mặn, một bát canh, còn có hai chén cơm." Vừa nói, lại quay sang hỏi Thẩm Dũng, "Tướng công, ngươi muốn ăn món gì?"

Thẩm Dũng bây giờ chỉ thấy mệt, còn lại cái gì cũng không biết, không thể làm gì khác hơn là nói: "Ngươi tự chọn đi."

Tiểu nhị cũng là người tinh mắt, nhanh chóng hướng về phía Phương Nhất Chước hỏi han: "Thì ra là thiếu phu nhân, ngài muốn gọi gì, trong lầu chúng ta, có toàn bộ đầu bếp tốt nhất ở Đông Hạng phủ!"

"Thật sao?" Phương Nhất Chước cao hứng, liền nói, "Được rồi... Ta đây muốn một đĩa ớt chỉ thiên xào lươn, chao chiên thịt gà, thịt cua nấu mướp, thêm một đĩa dưa Ha-Mi xào tôm bóc vỏ, súp sao... à còn cả canh bí đao vỏ quýt rong biển, thêm cơm bát bảo hạt dẻ. Nhanh mang lên."

"Ách..." Tiểu nhị há hốc miệng, nhìn chằm chằm Phương Nhất Chước một lúc lâu, mới nói: "Cái kia... Cô nương, món ăn ngài gọi, tiểu điếm đều không có."

Phương Nhất Chước sửng sốt, hỏi: "Tại sao?"

"Ách..." Tiểu nhị lắc đầu, "Tất cả ta đều mới nghe lần đầu a."

Phương Nhất Chước có chút khó hiểu, hỏi lại: "Nơi này của các ngươi không có lươn sao?"

"Có a!" Tiểu nhị gật đầu, "Có điều là chúng ta có lươn hầm, lươn và thịt kho tàu... nhưng chưa từng nghe nói qua ớt chỉ thiên xào lươn."

Phương Nhất Chước gãi gãi đầu, hỏi: "Thế đùi gà, thịt cua, mướp quả?"

"Chúng ta đều có." Tiểu nhị tiếp tục nói, "Nhưng là... Chưa nghe qua những thức ăn của cô nương, đặc biệt là dưa Ha-Mi xào tôm bóc vỏ... Cái này một ngọt, một tanh, thả vào cùng một chỗ có thể ăn ngon sao?"

Phương Nhất Chước vẻ mặt mất hứng, nói: "Đó là những món ăn ta thích nhất, các ngươi thế nhưng một món cũng không có, còn nói cái gì mà đầu bếp tốt nhất Đông Hạng phủ, đúng là gạt người."

Tiểu nhị cũng có chút mất hứng, trong lòng tự nhủ... Thật là Phương Dao này không phải nổi danh là tài nữ sao, mặc dù cửa lớn không ra cổng trong không bước, dân chúng trong Đông Hạng phủ nhiều người cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua bộ dạng nàng, nhưng nghe nói là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, làm sao lại học theo Thẩm Dũng, một bộ dạng cố tình gây sự thế kia?!

Tiểu nhị nghĩ xong, liền nói: "Xin lỗi thiếu phu nhân, ngài nói mấy món ăn kia, phỏng chừng phải tìm đầu bếp trong cung đến nấu."

Tiểu nhị vừa mới dứt lời, Thẩm Dũng xoay mặt lại trừng mắt một cái: "Ngươi nói gì?"

Tiểu nhị khẩn trương không dám lên tiếng, nơm nớp lo sợ nhìn Thẩm Dũng.

Thẩm Dũng mới vừa nghe được Phương Nhất Chước kể tên vài món thức ăn, nước miếng đều đã chảy xuống, hắn biết Phương Nhất Chước tay nghề rất tốt, tất nhiên là có thể làm được, đã nghĩ thèm. Nhưng tiểu nhị nói không có, hơn nữa thái độ đối với Phương Nhất Chước rất không tốt... mặc dù hắn không phải là quá thích Phương Nhất Chước, nhưng dù sao nàng cũng là vợ hắn, tiểu nhị kia lại dám không đem nàng để vào trong mắt, Thẩm Dũng liền lập tức phát hỏa, rống lên, "Ngươi dám ăn nói như thế?"

"Là là, thái độ tiểu nhân không tốt."Tiểu nhị vội vàng nhận tội.

Thẩm Dũng rống xong, vốn là nhất định phải đạp lật mấy cái bàn, có điều suy nghĩ một chút, vẫn là quên đi, lát nữa sợ Phương Nhất Chước sẽ về nhà nói lung tung, hắn đoán chừng lại bị mắng ... Quay đầu lại, chỉ thấy Phương Nhất Chước mở to đôi mắt vốn đã lớn, ánh mắt theo dõi hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên, dường như rất cao hứng.

Thẩm Dũng ngẩn người, ý niệm muốn đánh người cũng bất tri bất giác biến mất, hỏi Phương Nhất Chước: "Còn có ăn hay không? Chi bằng đổi nơi khác? Có điều đây đã là tửu lâu xa hoa nhất Đông Hạng phủ."

Con ngươi Phương Nhất Chước vừa chuyển, quay ra nói với tiểu nhị: "Này tiểu nhị, ta hỏi ngươi...Đầu bếp các ngươi thật làm không được mấy món ăn này sao?"

"Ách... Thiếu phu nhân, ta giúp ngài đi hỏi đầu bếp cùng chưởng quầy, xin chờ chút." Thái độ tiểu nhị hiển nhiên đã tốt lên nhiều, vội vã chạy đi.

Thẩm Dũng một tay nâng cằm chờ... trong lòng tự nhủ chờ một lát cũng tốt dù sao hắn đang mệt chết đi được, đảo mắt thấy Phương Nhất Chước đang cười híp mắt nhìn mình, bộ dáng là lạ, liền hỏi: "Nhìn cái gì?"

Phương Nhất Chước vỗ vỗ cánh tay Thẩm Dũng, cười nói: "Tướng công, ngươi thật là người thật tốt."

"Khụ khụ..." Thẩm Dũng đang uống trà, một ngụm bị sặc, nghẹn họng ho khan... Đúng thật là mới mẻ, có người cảm thấy tiểu ác bá Thẩm Dũng hắn là người tốt?!

Phương Nhất Chước vui thích nói, "Từ nhỏ đến lớn, ta bị không ít người bắt nạt, trừ cha ta, chỉ có ngươi chịu giúp ta ra mặt."

Thẩm Dũng ngẩn người, bưng chén tiếp tục uống trà, thấy bộ dáng cười mị mị của Phương Nhất Chước, không nhịn được khóe miệng vểnh lên, ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói thầm: "Ngây ngô cười cái gì, uống trà đi."

Phương Nhất Chước từ bên trong túi nhỏ treo ở hông, lấy ra hai bông hoa khô màu hồng nhạt, một ném vào bên trong chén trà nhỏ trước mắt mình, một bỏ vào chén của Thẩm Dũng.

"Đây là cái gì vậy?" Thẩm Dũng khó hiểu.

"Mỹ nhân cúc." Phương Nhất Chước cười nói.

"Xấu như vậy?" Thẩm Dũng cau mày, mỹ nhân cúc cái gì, khô cằn dường như còn bẩn.

Phương Nhất Chước cười cười, nói: "Trà Long Tỉnh uống nhiều quá sẽ mất vị, mùi vị càng uống càng nhạt, mỹ nhân cúc hợp nhất với trà Long Tỉnh, có thể đem vị chát loại đi, uống nhiều không bị miệng đắng lưỡi khô, cũng sẽ không có chuyện càng uống càng mất mùi vị."

Thẩm Dũng hơi hoài nghi, nâng chén trà lên uống một hớp, chép miệng.

Phương Nhất Chước cười cười, hỏi: "Như thế nào?"

"Đúng là hương vị ngọt ngào." Thẩm Dũng gật đầu.

Phương Nhất Chước lại cười ngây ngô với hắn, Thẩm Dũng buồn bực uống trà, trong lòng tự nhủ... Nha đầu này có chút gì giống tài nữ đâu, thật ngây ngô.

Vừa lúc này, liền thấy chưởng quầy cùng đầu bếp theo tiểu nhị đi tới, chưởng quầy hướng Thẩm Dũng nhận lỗi: "Thẩm thiếu gia, món ăn kia thật sự chúng ta không làm được."

Phương Nhất Chước có chút bất đắc dĩ, nhìn Thẩm Dũng, "Tướng công, chúng ta đi chỗ khác ăn thôi?"

Thẩm Dũng vừa định đáp lời, lại nghe thấy đầu bếp bên kia ngạo mạn nói: "Ngươi đến chỗ nào cũng không có món ăn như thế, không phải chỉ mình ta nói, thịt cua nấu mướp còn có dưa Ha-Mi xào tôm bóc vỏ, đây là một tanh một ngọt cũng đều là đồ lạnh, có thể ăn ngon được sao?! Tiểu nha đầu không nên nói năng lung tung."

Phương Nhất Chước nghe xong, khẽ cau mày, nói: "Ngươi thật là kỳ quái, ngươi làm không được, cũng không có nghĩa là trên đời sẽ không có người có thể làm, cái gì gọi là nói năng lung tung?"

Đầu bếp cười lạnh một tiếng, ngồi xuống bên cạnh, nói: "A... Ta cũng không tin trên đời này có người có thể làm ra món như vậy, tiểu nha đầu ngươi chính là không có kiến thức."

Thẩm Dũng đã sớm nhìn đầu bếp này không vừa mắt, liền nói: "Ngươi không biết nói chuyện sao, cái gì tiểu nha đầu, đây là Thẩm phu nhân ngươi biết không?!"

"A." Đầu bếp khinh thường cười lạnh một tiếng, nói: "Nồi nào úp vung ấy*."

*Nồi nào úp vung nấy: Ý chỉ thứ nào, loại nào thì lại phù hợp, thích ứng với cùng thứ ấy, loại ấy. Người đàn ông thế nào thì lại có người đàn bà như thế phù hợp, vợ chồng tương xứng mọi mặt. Ở đây lão đầu bếp muốn mỉa mai Nhất Chước giống ác bá Thẩm Dũng.

"Ngươi nói gì?" Thẩm Dũng đứng lên, chưởng quầy cùng tiểu nhị cũng khẩn trương, Thẩm Dũng một khi đã nổi điên lên, chốc lát lại muốn đập phá phòng ốc.

Đầu bếp kia mamg vẻ mặt xem thường Thẩm Dũng, nói, "Nếu các ngươi còn không tin, hôm nay người nào có thể làm món ăn này, Cổ Đại Hoa ta sẽ đem đầu cắt xuống cho các ngươi làm ghế ngồi!"

Thẩm Dũng mặt giận đến xanh mét, vừa muốn động thủ đánh hắn, đã nghe "Ba" một tiếng, Phương Nhất Chước vỗ bàn, đứng lên nói, "Được!"

Tất cả mọi người nhìn nàng.

Phương Nhất Chước cười cười, nhìn người tự xưng Cổ Đại Hoa đầu bếp, nói: "Ta với ngươi đánh cuộc, lát nữa ta liền làm mấy món ăn kia, để cho chưởng quầy, tiểu nhị và cả những khách nhân ở đây ăn, nếu có người khen ngon, ngươi cũng không cần đem đầu cắt xuống, chỉ cần quỳ xuống đất dập đầu trước phu quân ta, nói mười lần 'Thẩm gia gia, ta chịu phục', là được."

"Nếu ngươi làm không được?" Cổ Đại Hoa cười hỏi.

"Làm không được, ta dập đầu trước ngươi, gọi ngươi gia gia." Phương Nhất Chước nói.

"Tốt!" Cổ đại hoa vỗ bàn, "Một lời đã định!"

Phương Nhất Chước vuốt tay áo, ngó chưởng quây: "Phòng bếp nơi nào?"

Chưởng quầy vẫn đang vẻ mặt u mê, tiểu nhị vội vàng dẫn đường, đưa Phương Nhất Chước đến nhà bếp, Thẩm Dũng theo sau Phương Nhất Chước, hơi có chút lo lắng, Cổ Đại Hoa này được đích thân Hoàng Thượng ban tặng chức danh đại đầu bếp, cho nên hắn mới hống hách như vậy. Chưa nói đến Thẩm Dũng, ngay cả cha hắn họ Cổ này cũng chưa từng để vào trong mắt, Phương Nhất Chước làm món ăn đúng là không tệ, nhưng ... Có thể thắng sao?!

Lúc này mọi người đang ăn uống trong tửu lâu, vừa nghe nói nương tử của Thẩm Dũng muốn cùng Cổ Đại Hoa đầu bếp thi tài nấu nướng, làm mấy món ăn cho tới bây giờ chưa nghe qua tên, cũng theo tới hậu viện vây tại phòng bếp xem náo nhiệt.

Phương Nhất Chước đốt bếp lò, nhanh tay nhanh chân xử lý thức ăn, Cổ Đại Hoa vốn là quyệt miệng đứng ở một bên nhìn, thấy động tác của Phương Nhất Chước, hơi giật mình, nha đầu này dường như cũng tương đối lợi hại a.

Sau đó, dầu trong nồi sôi, Phương Nhất Chước dùng đồng thời hai nồi, vừa lật xào vừa nêm nếm linh hoạt, động tác nhanh nhẹn đẹp mắt, đồng thời... Mùi thơm theo cửa sổ phòng bếp nhẹ nhàng bay ra ngoài.

Tiểu nhị ở cửa mang ra một cái bàn, chỉ chốc lát sau, Phương Nhất Chước đã đem mấy món ăn làm xong, mang ra bàn để xuống...

Ớt chỉ thiên xào lươn, chao chiên thịt gà, thịt cua nấu mướp, thêm một đĩa dưa Ha-Mi xào tôm bóc vỏ, súp sao, canh bí đao vỏ quýt rong biển... Mấy món ăn vừa để xuống, mọi người ngửi mùi vị kia, nhìn màu sắc kia cũng nhịn không được chảy nước miếng.

Thẩm Dũng ở một bên nhìn, cũng trợn to hai mắt nuốt nước bọt, thật là thơm a!

Phương Nhất Chước đi ra, nói: "Đều nếm thử đi, xem ăn ngon hay không thể ăn."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, chưởng quầy ý bảo tiểu nhị ăn trước, tiểu nhị rút đôi đũa, kẹp lên một miếng lươn thả vào trong miệng, nhai hai cái, ngây ngẩn cả người.

Tất cả mọi người ở một bên hỏi hắn: "Này, có ăn được hay không?"

Tiểu nhị không nói chuyện, tìm kiếm cái ghế ngồi xuống, nhanh tay nhanh chân đem mấy món ăn còn lại tất cả đều gắp một đũa lớn nhét vào trong miệng, vừa nhai vừa gật đầu, chưởng quầy gấp gáp hỏi hắn: "Ai, đến tột cùng có ăn được hay không?"

Tiểu nhị nuốt xuống món ăn trong miệng, nói: "Cho một chén cơm được không?"

Chưởng quầy bị hắn làm tức chết, đoạt lấy chiếc đũa ăn một miếng, cũng chạy đi tìm cơm. Những thực khách khác cũng nhịn không được, ba chân bốn cẳng đi lên gắp thức ăn, ăn sau rối rít sợ hãi than: "Ăn ngon! Ăn ngon thật, chưởng quầy, cho ta thêm một phần món ăn này!"

Cổ Đại Hoa đầu bếp có chút không tin, hắn đoạt lấy một đôi đũa gắp một miếng dưa Ha-Mi xào tôm bóc vỏ... Cảm thấy dưa Ha-Mi hương giòn ngọt, tôm bóc vỏ mềm mại thuận miệng... Mấu chốt là vị ngọt này đến từ bên trong thịt tôm, nhưng mùi thịt tôm một chút cũng không có đi ra ngoài...

"Tuyệt diệu! Tuyệt diệu a!" Cổ Đại Hoa không nhịn được liền hô lên.

Thẩm Dũng ở một bên thấy được, vỗ vỗ bả vai hắn, nói: "Ai, lão Cổ, dập đầu nhận sai đi thôi!"

Cổ Đại Hoa sửng sốt, liếc nhìn chưởng quầy chỉ thấy hắn ăn đến miệng đầy dầu mỡ, nhìn trời làm bộ không nhìn thấy hắn.

Cổ đầu bếp bất đắc dĩ, hướng Thẩm Dũng quỳ xuống, dập đầu: "Thẩm gia gia, ta chịu phục."

Thẩm Dũng đã cảm thấy tâm tình khoan khoái, so với đánh người còn thống khoái hơn, những người này, bình thường thấy hắn nếu không phải là xuy râu trợn mắt, thì cũng là liếc mắt xem thường.. Hôm nay thật thống khoái!

Phương Nhất Chước chạy ra, thấy Cổ Đại Hoa dập đầu nhận thua, liền nói, "Đứng lên đi, nhận sai là được, ta nói cho các ngươi biết, sau này không cho phép sau lưng phu quân ta nói hắn là ác bá, hắn là người tốt."

Thẩm Dũng ngẩn người, những người khác cũng ngẩn người, sau đó, tất cả mọi người cười tản đi, Phương Nhất Chước thấy mọi người nhìn mình giống như là đang nhìn một kẻ ngu ngốc, có chút buồn bực, quay đầu lại nhìn Thẩm Dũng.

Thẩm Dũng vẻ mặt cũng có chút phức tạp, thở dài miệng nói: "Ngươi đừng phí sức lực, ta cũng đã làm ác bá mười mấy năm, ngươi xào vài món thức ăn đã muốn nói ta là người tốt sao?"

Phương Nhất Chước nghe xong, tức giận bất bình: "Bọn họ đổ oan cho ngươi, ngươi tại sao không nói?!"

Thẩm Dũng cảm thấy buồn cười: "Người nào đổ oan ta? Ta chính là ác bá."

Phương Nhất Chước tức giận, bỏ cái muỗng xuống, nói: "Hôm nay không cho phép ngươi ăn cơm, trở về quỳ cái bàn xát!"

"Hmm?" Thẩm Dũng trợn to hai mắt, nhìn Phương Nhất Chước, "Ngươi..."

"Ta cái gì?!" Phương Nhất Chước một phen níu lấy cổ áo của hắn túm về Thẩm phủ.

Thẩm Nhất Bác mới vừa giải quyết xong xuôi công vụ trở về phòng, đã nghe đã có hạ nhân chạy tới: "Khó lường a, lão gia!"

"Tại sao?" Thẩm Nhất Bác lao ra hỏi, trong lòng tự nhủ sẽ không phải là Thẩm Dũng vừa ở trên đường gây chuyện đi.

"Ngài mau đi Từ Đường xem một chút đi!" Hạ nhân nói: "Thiếu phu nhân dùng gia pháp với thiếu gia!"

"Gia pháp?" Thẩm Nhất Bác trợn to hai mắt, đi theo hạ nhân chạy tới Từ Đường tổ tiên. Từ đằng xa đã nhìn thấy Phương Nhất Chước cầm trong tay chày cán bột, Thẩm Dũng bị đặt trước Từ Đường, Phương Nhất Chước nói: "Ngươi nói, ngươi có phải là ác bá hay không?"

"Ách..." Thẩm Dũng nghĩ muốn giãy dụa nhưng tránh không thoát, Phương Nhất Chước vội chộp hắn lại, hỏi: "Ngươi không dám nói?!"

"Không phải là..." Thẩm Dũng không thể làm gì khác hơn là cầu khẩn, "Ngươi xuống đã, nặng chết ta... Ai nha."

Phương Nhất Chước vừa thả hắn ra, lại hỏi: "Có phải ác bá hay không?"

"Không phải..." Thẩm Dũng chỉ đành phải đổi lời nói, "Không phải là ác bá."

Thẩm Nhất Bác trợn tròn mắt đứng ở cửa Từ Đường, hạ nhân hỏi, "Lão gia, như thế này có chút kỳ cục, có nên ngăn cản Thiếu phu nhân không?"

"Đừng." Thẩm Nhất Bác vội vàng khoát tay, nói: "Để cho ta thống khoái chút nữa rồi hãy nói, ta muốn làm như vậy cũng đã mười mấy năm! Con dâu hiền! Đúng là con dâu hiền! Ha ha."

"Gia pháp?" Thẩm Nhất Bác trợn to hai mắt, đi theo hạ nhân chạy tới Từ Đường tổ tiên. Từ đằng xa đã nhìn thấy Phương Nhất Chước cầm trong tay chày cán bột, Thẩm Dũng bị đặt trước Từ Đường, Phương Nhất Chước nói: "Ngươi nói, ngươi có phải là ác bá hay không?"

"Ách..." Thẩm Dũng nghĩ muốn giãy dụa nhưng tránh không thoát, Phương Nhất Chước vội chộp hắn lại, hỏi: "Ngươi không dám nói?!"

"Không phải là..." Thẩm Dũng không thể làm gì khác hơn là cầu khẩn, "Ngươi xuống đã, nặng chết ta... Ai nha."

Phương Nhất Chước vừa thả hắn ra, lại hỏi: "Có phải ác bá hay không?"

"Không phải..." Thẩm Dũng chỉ đành phải đổi lời nói, "Không phải là ác bá."

Thẩm Nhất Bác trợn tròn mắt đứng ở cửa Từ Đường, hạ nhân hỏi, "Lão gia, như thế này có chút kỳ cục, có nên ngăn cản Thiếu phu nhân không?"

"Đừng." Thẩm Nhất Bác vội vàng khoát tay, nói: "Để cho ta thống khoái chút nữa rồi hãy nói, ta muốn làm như vậy cũng đã mười mấy năm! Con dâu hiền! Đúng là con dâu hiền! Ha ha."

Phương Đại Trù [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ