Chương 27: Điểm tâm cho hài tử cùng tiểu thư đồng

3.6K 174 6
                                    

Đám người Thẩm Dũng bám theo Tiểu Kết Ba cùng hai kẻ bắt cóc kia, chui vào trong rừng rậm sau căn nhà, mọi người cũng không dám theo quá gần. Chợt nghe thấy giọng nói của Tiểu Kết Ba truyền đến: "Đại. . . Đại ca. . . chúng ta đi. . . nơi nào?"

Nam nhân dẫn đầu lớn tiếng nói: "Đem mấy đứa nhãi con kia ra làm thịt."

"Không. . . không tốt lắm đi?" Tiểu Kết Ba có chút khẩn trương: "Giết. . . giết người sao?"

"Thế nào?" Tên còn lại giọng the thé tức giận, cười nhạt: "Không dám sao?"

"Ai. . . Ai không. . . dám chứ?" Tiểu Kết Ba nói: "Lão. . . lão tử ta. . . cái gì cũng không. . . sợ."

Đi lòng vòng trong rừng cây, Tiểu Kết Ba thỉnh thoảng lại ngã lộn nhào một cái, hoặc là nói hai ba câu, để phát ra âm thanh: "Đường. . . đường gì thế này... Thật khó đi."

Thẩm Dũng đi trước tiên dẫn đường, thỉnh thoảng lại dừng lại chờ mọi người ở phía sau đi sát đến, may là có tiếng của Tiểu Kết Ba, mới có thể nhận ra phương hướng của người phía trước.

Rừng rậm này quả thật không dễ đi, giả sử có người trượt chân ngã phát ra âm thanh, rất dễ bị phát hiện, Tiểu Kết Ba quả thật là người cơ trí, hắn cố ý đi vào những nơi dễ bị trượt chân, tất nhiên là cố ý nhắc nhở, để mọi người phía sau lưu ý.

Thẩm Kiệt chú ý tới thần tình của Thẩm Nhất Bác ở bên cạnh, dường như là rất tán thưởng Tiểu Kết Ba, tâm tư Thẩm Kiệt liền động, Tiểu Kết Ba cứ lưu lạc ở bên ngoài như thế này cũng thật đáng tiếc, vừa lúc Thẩm Dũng vẫn chưa tìm được thư đồng thích hợp, không bằng để hắn theo Thẩm Dũng?

Đi một hồi lâu, chợt nghe Tiểu Kết Ba "Ai nha" một tiếng, dường như là đụng vào lưng người trước mặt, không giải thích được hỏi: "Sao. . . sao lại. . . ngừng?"

"Xuỵt!" Trong đó một người giơ tay ý bảo hắn chớ có lên tiếng, Thẩm Dũng vội vàng nằm úp sấp xuống dưới mặt đất, không phát sinh ra bất cứ âm thanh nào.

Rất nhanh, chợt nghe một người trong số hai tên bắt cóc kia giả tiếng mèo "meo meo meo".

Không bao lâu, phía trước liền truyền đến tiếng "chít chít" đúng là tiếng chuột kêu.

Mọi người lúc này liền rõ ràng —— là ra ám hiệu!

Phương Nhất Chước áp sát đến gần Thẩm Dũng, duỗi tay chỉ chỉ phía trước. Thẩm Dũng nhìn theo phương hướng ngón tay nàng chỉ, xuyên qua khe của rừng cây, nương theo ánh trăng, liền thấy phía trước cách đó không xa xuất hiện một bóng người tối đen, đang ngoắc ngoắc tay với đám người Tiểu Kết Ba.

Thẩm Nhất Bác cùng Thẩm Kiệt liếc mắt nhìn nhau —— đã đủ ba người!

Tiểu Kết Ba cả kinh hô "má ơi" một tiếng: "Có. . . Có người."

"Tiểu tử ngươi không phải không biết sợ là gì sao?" Một người trừng mắt nhìn Tiểu Kết Ba, "Lá gan nhỏ như vậy còn muốn làm kẻ trộm?" Kỳ thực hắn không biết, Tiểu Kết Ba làm như thế để báo tin cho đám người Thẩm Dũng, sợ bọn họ không biết.

Ba người đi về phía người nọ.

Thẩm Nhất Bác nhìn về phía bọn nha dịch ra hiệu, ý bảo mọi người phân tán ra, bao vây lấy bọn họ!

Tiểu Kết Ba đi theo hai người buôn lậu về phía trước, thấy trong rừng rậm, có một nhà kho nhỏ dùng cỏ tranh dựng lên, bên trong có ánh đèn... Còn có tiếng khóc của tiểu hài tử.

Đám người Thẩm Dũng cũng đều nghe được, trong lòng mọi người vui vẻ! Rốt cục tìm được rồi!

Thẩm Kiệt nhẹ nhàng rút đao ra, ngoắc tay với đám nha dịch , mọi người lặng yên không một tiếng động tản ra, mai phục xung quanh nhà tranh.

Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước cũng đi tới gần sát nhà tranh, chợt nghe thấy bên trong truyền ra tiếng hô: "Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc! Còn khóc nữa lão tử làm thịt đám nhãi con các ngươi!"

Phương Nhất Chước nhíu mày, người này thật thô lỗ, đe dọa tiểu hài tử không hiểu chuyện, đúng là hèn nhát!

Lúc này, chợt nghe Tiểu Kết Ba nói: "Nhiều. . . nhiều...tiểu hài tử như vậy sao?"

"Đại ca." Người có giọng the thé nói, "Gần đây quan phủ làm rất chặt, mấy đứa nhãi này nếu canh chừng không cẩn thận có thể chạy trốn bất cứ lúc nào."

"Chúng ta có nên rút lui không?" Người nói: "Có người nói quan phủ đã tra được đến cửa thôn rồi!"

"Vậy mấy ... đứa nhóc này làm sao bây giờ?"

Trong phòng trầm mặc một hồi, chợt nghe Tiểu Kết Ba sợ hãi kêu lên một tiếng: "Đao. . . Đao?"

Đám người Thẩm Dũng đều rõ ràng, bọn buôn người rút đao ra!

Thẩm Kiệt đã mang theo hai nha dịch có khả năng nhất tới gần cửa, giơ đao, chờ cơ hội sẽ lao vào.

Có điều nếu lao vào như vậy, vạn nhất những tên bắt cóc đó dùng hài tử để áp chế, nói không chừng bọn họ sẽ đào tẩu, biện pháp tốt nhất chính là Tiểu Kết Ba có thể đem mấy người đó dẫn ra bên ngoài!

Lúc này, chợt nghe thấy tiếng của kẻ có giọng nói the thé: "Ngươi ra tay đi!"

Tiểu Kết Ba mở to hai mắt nhìn hắn, hỏi: "Ta. . . Ta sao?"

"Đúng vậy!" Người nọ nhớn mi: "Mau! Đem đám nhãi con này làm thịt, nếu không sẽ không cho ngươi nhập bọn!"

"Ta chưa. . . chưa bao giờ giết... giết người." Tiểu Kết Ba vội vàng lắc đầu.

"Đừng dài dòng!" Lúc này, dường như là có người đem đao nhét vào trong tay Tiểu Kết Ba.

Tiểu Kết Ba nắm đao, đột nhiên nói: "Đừng. . . Đừng nóng vội! Xem. . . ta!"

Thẩm Kiệt bên ngoài cửa vốn đã chuẩn bị tốt cho việc xông vào trong, khi nghe Tiểu Nhất Ba nói như vậy, lại lập tức cản hai người nha dịch bên cạnh... Ý tứ của Tiểu Kết Ba, dường như là hắn có biện pháp dẫn người đi ra, muốn nói cho bọn hắn đừng có gấp.

Mọi người bình tĩnh chờ, Phương Nhất Chước có chút khẩn trương, nắm lấy tay Thẩm Dũng, Thẩm Dũng cũng nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ, ý bảo đừng lo lắng!

Tiểu Kết Ba cầm lấy đao, hít sâu một hơi, nói: "Các ngươi. . . Lui. . . lui ra phía sau! Chờ. . . Chờ ta. . . đến!"

Mấy tên buôn lậu liếc mắt nhìn nhau... Kỳ thực bọn họ trong đầu mang ý xấu, nghĩ rằng để Tiểu Kết Ba đem đám tiểu hài tử kia giết sạch, bọn họ sẽ giết Tiểu Kết Ba, rồi ngụy trang thành dạng sợ tội tự sát, như vậy thần không biết quỷ không hay!

Tiểu Kết Ba trước tiên giật giật, vươn vai đá chân, ba người kia không nhịn được, thúc giục: "Ngươi làm nhanh được chưa?"

Tiểu Kết Ba cười gượng hai tiếng, nói: "Được rồi. . . Chuẩn. . . Chuẩn bị cho tốt, lão. . . lão tử đếm tới. . . ba. . . Bắt đầu!"

Thẩm Kiệt ở bên ngoài cửa thiếu chút nữa cười ra tiếng, Tiểu Kết Ba là ra ám hiệu với hắn sao?

Trong phòng, Tiểu Kết Ba giơ đao, lại gần một tiểu nữ oa đã sợ đến choáng váng, nói: "Một... hai..."

Thẩm Kiệt ý bảo bọn nha dịch tản ra, chuẩn bị nếu bên trong có người lao ra!

Ba kẻ bắt cóc kia nhẫn nhịn chờ Tiểu Kết Ba đếm đến "ba", nhưng Tiểu Kết Ba lại không nói.

Cũng bởi vì hắn bị nói lắp, cho nên ba người đều đã chuẩn bị tâm lý, đoán chừng hắn là khẩn trương không thể nói ra được, nên đều cau mày chờ.

Mà lúc này, đột nhiên, chỉ thấy Tiểu Kết Ba ôm lấy hài tử kia, xoay người bổ một đao về phía bọn bắt cóc đứng ở hắn phía sau hắn.

"Ai nha..." Ba người kia hét to một tiếng vội vàng tránh ra, động tác của bọn hắn rất nhanh, hơn nữa Tiểu Kết Ba dù sao cũng chỉ là một tiểu tử, trên tay lại ôm một đứa bé nên khí lực không nhiều lắm, một nhát đao này chỉ khiến y phục của một gã bắt cóc rách một mảng lớn.

Có điều cũng dọa bọn bắt cóc kia kinh ngạc nhảy vọt đến sang một bên, Tiểu Kết Ba thấy có cơ hội, liền ôm hài tử vọt ra bên ngoài, trong miệng hô: "Chém. . .chém. . . tổ tông nhà ngươi"

Tiểu Kết Ba trong miệng mắng, vừa ôm đứa bé... vừa chạy ra khỏi nhà cỏ, kẻ bị hắn chém tức giận đến nóng bừng mặt.

Tiểu Kết Ba chạy ra bên ngoài vẫn còn gọi rầm rĩ, mắng chửi om tỏi: "Đến. . . đến đây nha, gia gia. . . tặng cho các ngươi. . . pháo. . .thông thiên."

Ba người bắt cóc liền cầm lấy đao vọt theo ra ngoài, vừa lúc này Thẩm Kiệt cùng mấy nha dịch mai phục ở cửa, thấy ba người cùng nhau vọt ra, thầm kêu tốt lắm, vội vàng đóng lại cửa lớn, hai người nha dịch canh giữ lấy cửa. Thẩm Kiệt hô to: "Tặc tử, còn không khoanh tay chịu trói!"

Lúc này, Thẩm Nhất Bác cũng từ trong rừng đi ra, hô to với chúng nha dịch: "Đều bắt lại cho ta!"

Lệnh vừa ra, rất nhiều nha dịch cùng ùa lên.

Ba người bắt cóc, hai người có đao, một người không có, kẻ không có đao kia rất nhanh đã bị chế phục. Mặt khác hai người kia còn muốn dùng đao chống lại, có điều là Thẩm Kiệt vọt lên, qua mấy chiêu liền đánh ngã một tên, kẻ còn lại cũng bị vài nha dịch dùng dây xích sắt quấn lấy chân, quật ngã xuống đất, ba tên buôn lậu toàn bộ đã bị bắt.

Sau đó, Thẩm Nhất Bác mở cửa nhà cỏ, thấy có bảy tám tiểu oa nhi tầm năm sáu tuổi tụ tập cùng một chỗ, sợ đến oa oa khóc lớn.

Thẩm Nhất Bác mang nhiều người tiến vào, mấy đứa trẻ càng sợ, tiếng khóc càng lớn hơn nữa.

Tiểu Kết Ba ôm tiểu nữ oa tiến đến, nói: "Đừng. . . Đừng sợ."

"Oa... mẹ ơi... cha ơi!"

Đám trẻ nhỏ thấy Tiểu Kết Ba, khóc càng lớn, bởi vừa thấy hắn cùng bọn bắt cóc chung một chỗ, còn cầm đao.

Bọn nha dịch vừa trải qua một hồi ác chiến, để cho bọn họ đối phó với một đám hung thủ phạm nhân thật ra không có gì, nhưng đối phó một đám tiểu hài tử khóc sướt mướt, thì chân tay lại luống cuống.

"Khụ khụ." Thẩm Nhất Bác ho khan một tiếng đi vào, nói với mọi người: "Đều đem đao thu lại, cười cho ta... Vẻ mặt như thế muốn hù chết bọn nhỏ sao?!"

"Vâng!" Bọn nha dịch vội vàng thu đao, toàn bộ bày ra một khuôn mặt tươi cười hớn hở, bế lấy đám hài tử.

Mấy hài tử khóc thút thít, vẻ mặt vẫn không tín nhiệm, có điều vẫn để cho đám nha dịch bế, chỉ là hiển nhiên đều rất sợ.

Thẩm Nhất Bác cau mày nói: "Các ngươi cười thân thiết một chút không được sao?"

Bọn nha dịch đều mang vẻ mặt đau khổ nhìn Thẩm Nhất Bác, ở đây phần lớn đều là độc thân, ai biết thế chăm sóc trẻ con thế nào?

Thẩm Nhất Bác nói, "Xem ta đây!" Nói xong, tiến lại gần, ôm lấy một nam hài tử bốn năm tuổi nói: "Ngoan, gia gia mang ngươi về nhà."

"Oa a... mẹ ơi, có người xấu!" Đứa bé khóc lớn.

Thẩm Nhất Bác bày ra khuôn mặt tươi cười, "Ngoan... Gia gia không phải người xấu."

"Oa..." Hài tử càng khóc lớn hơn.

Mọi người trầm mặc, đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Thẩm Nhất Bác.

"Khụ khụ." Trên mặt Thẩm tri phủ lúc trắng lúc đỏ.
Phương Nhất Chước đi đến, bỏ vào bên trong miệng oa nhi đó một viên đường, nói: "Ngoan, gia gia này không phải là người xấu."

Tiểu oa nhi chậm rãi ngừng khóc, nhìn Phương Nhất Chước, hỏi: "Thực sự sao? Thế nhưng... Hắn rất hung dữ."

Bọn nha dịch đều không nhịn được cười, Thẩm Nhất Bác tức giận, cái này gọi là uy nghiêm, tiểu oa nhi không hiểu chuyện! Thấy Thẩm Kiệt ở một bên dỗ dành một nữ oa vẻ mặt đùa giỡn nhìn hắn, Thẩm Nhất Bác nghiêm mặt nói: "Còn có thời gian vui đùa sao? Hồi phủ! Thông báo cho các gia đình có hài tử mất tích, còn có, đem theo ba kẻ kia về thẩm tra xử lí, lúc trước bọn họ bán những hài tử đi nơi nào, toàn bộ tìm trở về!"

"Vâng!" Bọn nha dịch vội vàng chỉnh đốn đội ngũ hồi phủ.

Thẩm Nhất Bác ôm tiểu oa nhi đi ra ngoài, thấy tiểu hài tử trong lòng dường như là khóc lớn mệt mỏi, liền tựa ở trên trên vai hắn, bàn tay nhỏ bé ôm cổ mình. Thẩm Nhất Bác nhịn không được thở dài... Hắn mà có một đứa cháu để ôm thì tốt rồi, nghĩ đến đó, lại liếc mắt trừng Thẩm Dũng —— thật kém cỏi!

Thẩm Dũng thấy Thẩm Nhất Bác trừng mắt nhìn thì cảm thấy rất vô tội, giúp Phương Nhất Chước ôm lấy một tiểu oa nhi trở về, Tiểu Kết Ba đột nhiên đi lên, hỏi Phương Nhất Chước, "Tiểu. . . nương tử, cái...thuốc kia. . ."

Phương Nhất Chước liền lấy trong túi ra một viên hạt thông đường, bỏ vào trong miệng hắn.

Tiểu Kết Ba nhấp nhấp miệng, hỏi: "Lúc nãy ta thể hiện cũng không tệ lắm đi?"

Thẩm Kiệt đi lên, nói: "Này, Tiểu Kết Ba, ngươi bằng không đến nha môn đi? Ta xem ngươi thông minh, lang thang bên ngoài cũng thật lãng phí."

"Đi nha môn, các ngươi nuôi cơm sao?" Tiểu Kết Ba hỏi.

"Tất nhiên." Thẩm Kiệt nói: "Nuôi cơm còn có nhà để ở, then chốt chính là thức ăn rất ngon! Tay nghề của Thiếu phu nhân là thiên hạ nhất tuyệt."

"Vậy được!" Tinh thần Tiểu Kết Ba lập tức tỉnh táo, nói: "Tốt, ta sau này đi theo ngươi." Nói rồi nhìn Thẩm Dũng.

Thẩm Dũng sửng sốt, nhìn trái phải một chút, hỏi: "Ta sao?"

"Ừ." Tiểu Kết Ba gật đầu: "Ngươi vừa vặn sau này lo cơm cho ta."

Thẩm Dũng nhăn mặt, nói: "Ngươi đi theo ta thì có tiền đồ gì?"

"Ngươi không phải là đại thiếu gia sao? Theo ngươi mới có đường sống." Tiểu Kết Ba cười tủm tỉm.

Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, nghĩ cũng được, Tiểu Kết Ba rất thông minh, vừa nhìn cũng biết được việc, đến bây giờ hắn vẫn chưa tìm được một thư đồng tri kỉ có khả năng.

"Ừ... Bằng không cứ như thế đi, ngươi đi theo làm thư đồng của ta?" Thẩm Dũng nói: "Từng tháng cấp tiền tiêu vặt, ăn ở tại trong phủ, việc làm cũng không phiền hà lắm."

"Được." Tiểu Kết Ba cười ha hả, lại hỏi một câu: "Được rồi, trong nha môn có thể nuôi gà không?"

Tất cả mọi người đều dở khóc dở cười gật đầu, Tiểu Kết Ba thỏa mãn nói thầm: "Ta bây giờ cũng có thể ăn cơm nhà quan, cái này gọi là vỗ cánh một cái bay lên thành phượng hoàng."

Về tới nha môn, mọi người bận rộn cho đám tiểu hài tử ăn, giúp đỡ tắm rửa thay quần áo.

Phương Nhất Chước muốn đi nấu một bữa cơm ngon cho đám tiểu hài tử, cũng để cho mọi người ăn sau một đêm bận rộn.

Trong thư phòng, Thẩm Dũng ngồi thở dài, Tiểu Kết Ba thay một thân quần áo thư đồng sạch sẽ, hoan hỉ vui mừng đi ra, Phương Nhất Chước vừa đưa cho hắn một bọc lớn kẹo đường các màu, hắn muốn nói nói chuyện liền ngậm một viên, sẽ không nói lắp.

"Này, thiếu gia, sao ngươi lại mặt mày ủ dột thế kia?" Tiểu Kết Ba không giải thích được hỏi: "Ngươi xem ngươi có một căn phòng lớn, có phụ thân làm quan, có một nương tử tốt như vậy, còn không hài lòng sao?"

Thẩm Dũng hai tay chống cằm, nói: "Ai... Ngươi còn nhỏ, không hiểu đâu."

"Hắc hắc." Tiểu Kết Ba cười xấu xa hai tiếng, đi tới một bên ngồi xuống, hỏi: "Ngươi nói ta nghe xem, không chừng ta có chủ ý để giúp đỡ ngươi thì sao?"

Thẩm Dũng nhìn hắn một chút, cũng không thể không biết xấu hổ đem nói ra, cũng không thể nói, Phương Nhất Chước cùng hắn trên danh nghĩa là phu thê, thế nhưng không có chính thức là phu thê? Như thế rất mất mặt?

"Ai, ngươi đừng để chuyện khó chịu luẩn quẩn trong lòng." Tiểu Kết Ba tiến đến một bên nghịch xúc xắc, trong miệng nói thầm: "Nếu ta là ngươi, mỗi ngày sẽ rất bận rộn, luyện công phu, tra án, tối đến ôm nương tử... thật đã chết."

Thẩm Dũng giương mắt nhìn hắn, hỏi: "Vậy nếu nương tử không cho ngươi ôm thì sao?"

...

Tiểu Kết Ba ngây người, nhìn chằm chằm Thẩm Dũng.

Thẩm Dũng hai tay lại cằm, nói: "Ngươi muốn cười thì cười đi."

"Phốc ha ha ha..." Tiểu Kết Ba đập bàn phá lên cười, nói: "Ai nha nha, ngươi thế nào lại ngốc như vậy, muốn nàng thế nào? Có cô nương đứng đắn nào lại chủ động nói muốn hôn muốn ôm không?"

Thẩm Dũng hơi sửng sốt.

"Ngươi khi đến Phiêu Hương viện, Yên Thúy lâu, các cô nương ở đó mới chủ động cho ngươi hôn!" Tiểu Kết Ba trêu chọc hắn: "Tiểu nương tử đều là bên ngoài e ngại nhưng bên trong đã nhu thuận rồi!"

Thẩm Dũng nhăn mặt, ngẫm lại cảm thấy thân một chút thì làm sao?

"Thiếu phu nhân hiện đang làm gì?" Tiểu Kết Ba hỏi.

"Đang nấu cơm." Thẩm Dũng trả lời.

"Cái này dễ thôi." Tiểu Kết Ba tiến lại gần, ở bên tai Thẩm Dũng huyên thuyên một hồi.

Thẩm Dũng do dự, "Cái này... có chút lưu manh a."

"Sợ cái gì?" Tiểu Kết Ba trừng mắt: "Ngươi là tướng công nàng, ngươi không lưu manh nàng, còn muốn lưu manh ai?"

Thẩm Dũng sờ sờ đầu, nghĩ cũng có lý, liền đứng lên, lại hỏi: "Nàng có thể không vui hay không?"

Tiểu Kết Ba ngửa mặt lên trời suy nghĩ một chút, nói: "Ta xem tiểu nương tử nhà ngươi cũng rất thích ngươi, chắc là không đâu."

"Được!" Thẩm Dũng đứng lên, lẩm bẩm: "Sợ cái gì, cùng lắm thì chịu đòn!" Nói xong, xoay người chạy.

Tiểu Kết Ba buồn cười, cũng chạy đi xem náo nhiệt... Vừa ra khỏi cửa, lại đụng ngay phải Tiểu Thạch đang chạy qua.

"Ai nha." Tiểu Thạch lảo đảo người.

Tiểu Kết Ba cả kinh, không cẩn thận đem kẹo ở trong miệng nuốt xuống.

Cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy một tiểu nha đầu hơn mười tuổi.

"Không. . . không sao chứ?" Tiểu Kết Ba vội vàng đỡ lấy nàng.

Tiểu Thạch đứng lên, vỗ vỗ cái mông, giương mắt nhìn hắn, hỏi: "Ngươi là ai nha?"

"Ta. . . là. . . thư đồng... của thiếu gia." Tiểu Kết Ba nói, "Ngươi. . . ngươi là ai?"

Tiểu Thạch nói, "Ồ, ngươi là người mà mọi người nhắc đến đã giúp đỡ lập công lớn, Tiểu Kết Ba đúng không?"

"Hắc hắc." Tiểu Kết Ba cười tủm tỉm gật đầu, có chút tỏ vẻ.

"Ta là Tiểu Thạch." Tiểu Thạch nhẹ nhàng trả lời.

"Dễ. . . dễ nhìn như vậy, tại sao. . . lại gọi là Tiểu Thạch?" Tiểu Kết Ba không giải thích được.

Tiểu Thạch mặt đỏ lên, buồn bực chạy đi.

Tiểu Kết Ba ở trong sân sờ sờ đầu, thò tay vào trong túi lấy ra một viên đường nhét vào trong miệng, suy nghĩ một chút, quyết định không xem náo nhiệt nữa, liền xoay người đuổi theo tiểu nha đầu xinh xắn kia.

Phương Nhất Chước ở trong phòng bếp bận rộn.

Thẩm Dũng vào cửa, rút kinh nghiệm từ lần bị giáo huấn lần trước, không thể đột nhiên tập kích, Phương Nhất Chước sẽ đánh trả, liền tiến lên gọi một tiếng: "Nương tử."

"Ừ." Phương Nhất Chước quay đầu lại: "Tướng công."

Thẩm Dũng sát lại, chỉ thấy trên bàn rất nhiều bánh điểm tâm hình thỏ nhỏ, heo nhỏ.. liền hỏi: "Đây là cái gì?"

"Bánh ngọt cho hài tử." Phương Nhất Chước cười nói: "Tiểu hài tử đều thích bánh điểm tâm thế này."

"À..." Trên mặt Thẩm Dũng tuy rằng bình tĩnh, nhưng trong ngực lại bồn chồn, thầm nói chủ yếu là da mặt phải dày, liền đánh bạo, hai tay vòng qua, nhẹ nhàng ôm lấy Phương Nhất Chước, hỏi: "Làm như thế nào?"

Phương Nhất Chước sửng sốt, quay đầu lại, chỉ thấy Thẩm Dũng đem cằm gác ở trên vai nàng, mặt ghé lại rất gần.

"Ừ..." Quai hàm Phương Nhất Chước liền đỏ lên, có chút ngượng ngùng.

"Bánh điểm tâm này thật là đẹp mắt." Thẩm Dũng nói, bàn tay càng ôm chặt hơn lấy Phương Nhất Chước... Cảm giác không sai! Một lát nữa sẽ tìm cơ hội hôn đến môi!

Phương Nhất Chước cũng hiểu được, Thẩm Dũng cùng nàng thân mật một chút cũng không có gì là không được, liền cố gắng không lưu ý hắn dựa vào nàng có bao nhiêu gần, nói: "Con bướm nhỏ kia là từ cơm trứng làm thành, heo nhỏ là từ bánh nướng đậu đỏ, rùa nhỏ là gạo nếp nặn thành, đèn lồng màu vàng là bánh trôi bí đỏ, thỏ nhỏ là bánh đậu đỏ đường trắng, đóa hoa màu trắng là bánh đậu tây, màu nâu chính là bánh quả hạch đào, màu đen là bánh vừng, màu hồng là bánh sơn tra, màu xanh là bánh đậu xanh..."

Phương Nhất Chước kể tên các món ăn, lại không nghe thấy Thẩm Dũng nói gì liền quay đầu nhìn hắn, Thẩm Dũng chỉ chờ lúc này, liền ghé lại, hôn!

Thật vất vả tóm được cơ hội, miệng cũng đã chạm vào, chỉ là, Thẩm Dũng quá khẩn trương, quên mất phải nghiêng đầu, mũi hai người đụng vào nhau, còn thấy được hai đôi mắt đối nhau.

Phương Nhất Chước xoa mũi, đỏ mặt nhìn hắn, Thẩm Dũng cũng xoa mũi, có điều trong lòng vô cùng sung sướng, hít sâu một hơi, nâng mắt, tư thế vừa rồi là nói —— đúng vậy, đã hôn sao?!

Phương Nhất Chước nhìn hắn một chút, lúc sau, ngoại trừ mặt đỏ cũng không nói gì khác, rồi cầm lấy một miếng bánh nhét vào miệng Thẩm Dũng.

Thẩm Dũng nhai nhai, bên trong như rót đường, vị ngọt đi ra đầu lưỡi còn như thấm lên tận trong đầu, liền cười: "Thật ngọt nha."

Phương Nhất Chước cũng cười cười, cúi đầu tiếp tục làm bánh.

Thẩm Dũng tròn mắt nhìn, không có tức giận cũng không đánh người, còn cười!

Lúc này, Thẩm Dũng suy nghĩ, phản ứng của Phương Nhất Chước là nói —— sau này, hắn muốn hôn là có thể hôn sao?

Quả nhiên! Thẩm Dũng cảm thấy vui vẻ, nhát gan đúng là không được việc, nam nhân là phải làm hơn nói! Có điều lần sau hôn, nhất định phải nhớ nghiêng đầu.

Phương Đại Trù [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ