Thẩm Nhất Bác không muốn để người khác chú ý, nên mang theo một bao quần áo đi ra ngoài thành, ở trong trạm dịch thuê một chiếc xe ngựa bình thường nhất, giả trang thành thương lữ qua đường, đi tới Thanh Sơn thôn.
Trên đường, Thẩm Kiệt ngồi ở bên ngoài điều khiến ngựa, Tiểu Kết Ba ngồi ở bên cạnh cùng hắn tán gẫu, Thẩm Nhất Bác ở trong xe trên tay cầm một quyển địa chí (gần giống bản đồ ngày nay) về Thanh Sơn thôn.
Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước cùng ngồi sóng vai ở phía đàng sau của xe, nhỏ giọng nói chuyện phiếm.
"Tướng công, ngươi đã đến Thanh Sơn thôn bao giờ chưa?" Phương Nhất Chước hỏi.
"Chưa, hình như chỉ là một thôn nhỏ." Thẩm Dũng nói thầm, "Có điều bây giờ chắc đã trở nên hoang vắng rồi."
"Đúng thế, đã chết nhiều người như vậy." Phương Nhất Chước gật đầu, vén rèm lên hỏi Thẩm Nhất Bác ở bên trong, "Phụ thân, Thanh Sơn thôn thuộc phạm vi quản lý của Đông Hạng phủ sao?"
"Ừ." Thẩm Nhất Bác gật đầu, "Thanh Sơn thôn thuộc về Lạc huyện, là huyện lệ thuộc trực tiếp của Đông Hạng phủ, huyện lệnh Lạc huyện hình như tên là Vinh Thường Tại*."
*Vinh Thường Tại: Lúc nào cũng có vinh hoa phú quý.
"Tên này thật tốt a." Thẩm Dũng có chút bất mãn nhỏ giọng nói với Phương Nhất Chước: "Chẳng bù cho cái tên phổ thông của ta, đầy đường chỗ nào cũng nghe được."
Phương Nhất Chước cười tủm tỉm, "Thẩm Dũng nghe không tốt sao? Gọi ngươi Thẩm Dũng vô địch nha."
Thẩm Dũng bĩu môi, "Dũng a Dũng* ... Có cảm giác hơi thiếu đầu óc."
*Chữ Dũng trong tên Thẩm Dũng là dũng cảm, hùng dũng.
"Phốc." Phương Nhất Chước không nhịn được bật cười: "Đúng là có chút."
"Ngươi nói tên ta sao?" Thẩm Dũng nheo mắt lại nhìn nàng, tiến đến gần: "Mặc kệ, cho ta hôn một cái."
Phương Nhất Chước có chút ngượng ngùng, ghé môi vào một bên má Thẩm Dũng khẽ hôn, hắn lại không cam lòng liền truy đuổi, dây dưa một hồi, hai người không cẩn thận trực tiếp ngã vào bên trong xe ngựa, chỉ thấy Thẩm Nhất Bác đang cầm quyển sách, bất đắc dĩ nhìn hai người.
"Khụ khụ."
Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước vội vàng ngồi ngay ngắn lại, không dám náo loạn nữa.
Mọi người không đi đến Lạc huyện, mà trực tiếp đánh xe tới Thanh Sơn thôn.
Trên đường hỏi thăm một hồi, rất nhiều người khuyên bọn họ đừng đi, nói Thanh Sơn thôn đã trở nên hoang vu, ban ngày không một bóng người, buổi tối còn có cô hồn dã quỷ.
Thẩm Nhất Bác nghe càng cảm thấy lạ, vẫn để Thẩm Kiệt đánh xe đi tiếp, quay sang hỏi mọi người: "Đến Thanh Sơn thôn qua đêm được không?"
Thẩm Dũng gật đầu, lại hỏi: "Phụ thân, còn có chuyện ma quái sao?" Thẩm Dũng hỏi Thẩm Nhất Bác.
"Vừa lúc có quỷ thần." Thẩm Nhất Bác cười cười, "Có quỷ thần sẽ biết được những người đó chết như thế nào, vừa vặn giải oan cho bọn họ."
"Đúng vậy." Thẩm Dũng lại gật đầu, thấy Phương Nhất Chước tiến đến kề sát vào người hắn, trong lòng Thẩm Dũng nghĩ, nói không chừng buổi tối Phương Nhất Chước sợ hãi sẽ chui vào trong lòng hắn, cũng tốt.
Đến chạng vạng, xe ngựa rốt cục cũng tới được Thanh Sơn thôn, một tấm bia nằm ở ven được viết ba chữ lớn "Thanh Sơn thôn", gần nửa tấm bia đá chôn ở dướt đất, chung quanh cỏ dại mọc thành bụi.
Thẩm Nhất Bác xuống xe, đưa mắt nhìn lại, không nhịn được mà nhíu mày.
Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước cũng nhảy xuống xe, chỉ thấy dưới ánh chiều tà, thôn trang phía trước vô cùng tĩnh mịch, đập vào mắt là đồng ruộng hoang vu cùng nhà cửa rách nát. Hiện tại chính là thời gian chuẩn bị cơm tối, nhưng một chút khói bếp cũng không nhìn thấy, trên những cành cây già cỗi trơ lá có đậu vài con quạ đen, phát ra tiếng kêu thê lương, đúng là một thôn trang hoang vắng rất thảm đạm.
"Mọi người thấy sao?" Phương Nhất Chước nhìn quang cảnh, có chút tiếc hận, thôn này nằm gần núi Bố Bắc nguồn nước lại thuận lợi, rất tiện cho việc canh tác ruộng nước, vốn là một thôn nhỏ yên tĩnh tốt lành, nay lại trở nên hoang tàn đổ nát.
"Hẳn là không còn người ở lại." Thẩm Dũng chỉ chỉ phía sau núi, "Nơi này núi lớn rừng rậm, rất thích hợp săn bắn, phía trước là đồng ruộng mênh mông, địa thế thuận lợi, có thể an cư lạc nghiệp, chỉ vì một trận bệnh dịch rau không rõ nguyên nhân mà khiến cho mọi người đều bỏ đi hết?"
"Lúc trước ta đã hỏi qua Lưu Đại Phương, còn có nhiều người khám nghiệm tử thi và lang trung khác." Thẩm Nhất Bác nói, "Bọn họ đều nói loại hiện tượng này rất có khả năng là trúng độc, chỉ là vì sao độc lại ở trong rau, thì không biết được."
"Trúng độc?"
Thẩm Dũng nhíu nhíu mày, hỏi: "Độc hạ ở đâu? Tại sao những người ăn rau thì chết mà những người khác lại không có việc gì?"
Thẩm Nhất Bác suy nghĩ một chút, nói: "Ta suy đi nghĩ lại, cảm thấy nguyên nhân khiến trong rau có độc không nhiều lắm, khả năng lớn nhất chính là nước."
"Nước sao?" Thẩm Dũng hỏi, "Thế nhưng, không phải uống nước chết, mà là ăn rau mới chết."
"Có thể là nước tưới rau có vấn đề hay không?" Phương Nhất Chước hỏi: "Chính ruộng đồng có chuyện?"
"Chúng ta đi nhìn xem một chút, nói không chừng vẫn còn có người ở chỗ này." Thẩm Nhất Bác nói.
"Ở trong cái thôn hoang vắng này sao?" Tiểu Kết Ba hơi rụt cổ lại, "Những người khác không phải đều nói nơi này vô cùng hoang vu sao? Chỉ còn lại có cô hồn dã quỷ."
"Những người trẻ tuổi chắc hẳn đều đã bỏ đi." Thẩm Nhất Bác thấp giọng nói, "Có điều những lão nhân không nhất định cũng bỏ đi, có một số người già vô cùng lưu luyến quê hương, không muốn đi đến nơi khác, thà rằng ở quê chờ chết."
"Thế nhưng ở trong thôn ăn cái gì được?" Thẩm Dũng hỏi, "Khéo đã sớm chết đói."
"Chẳng phải ngươi nói phía sau núi có thể săn bắt sao?" Thẩm Nhất Bác cười cười, "Cùng lắm thì không ăn rau là được rồi?"
"À... Nói đến rau, nương tử." Gần đây Thẩm Dũng đều được Phương Nhất Chước nuôi thành hư, cọ cọ cánh tay nàng hỏi: "Buổi tối chúng ta ăn cái gì?"
Phương Nhất Chước lật túi lương khô, "Không phải mang theo bánh màn thầu cùng bánh nướng rồi sao?"
"Không muốn ăn những thứ này, rất chán." Thẩm Dũng nói, "Chi bằng chúng ta lên núi tìm vài món ăn dân giã?"
"Thiếu gia... đừng chạy loạn!" Tiểu Kết Ba sốt ruột, "Cẩn thận... có quỷ."
"Quỷ cái gì." Thẩm Dũng kéo Phương Nhất Chước chạy vào trong rừng, nói: "Chúng ta chỉ tìm bắt vài con thỏ, gà rừng ở bên ngoài bìa rừng thôi, ta có mang theo ná!"
Tiểu Kết Ba dậm dậm chân, cuối cùng nói, "Ta... ta đi coi chừng hai người bọn họ!" Nói xong, liền chạy theo hướng của Thẩm Dũng.
"Tiểu Kết Ba này đúng là rất trung tâm." Thẩm Kiệt khen.
"Ừ." Thẩm Nhất Bác gật đầu, đi vào bên trong thôn, Thẩm Kiệt theo phía sau hỏi: "Lão gia, Thiếu gia đi như vậy, ngài không lo lắng sao?"
"Không có việc gì." Thẩm Nhất Bác mỉm cười lắc đầu, "Nhất Chước và Thẩm Dũng không phải là người tay trói gà không chặt, cũng đã lớn như vậy, ta không thể cả đời mang theo bên người, nên để Dũng Nhi học cách chăm sóc cho Nhất Chước."
Thẩm Nhất Bác và Thẩm Kiệt đi qua cửa thôn, bắt đầu đi từng nhà xem xét, nhìn trong nhà có người chết hay không, tốt nhất là có thể tìm được loại rau có độc trong truyền thuyết.
...
Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước chạy đến gần ngọn núi, chỉ thấy cây cối um tùm.
"Cúc cu..." Dường như Thẩm Dũng đối với việc bắt gà rừng rất có kinh nghiệm, cúi đầu thật thấp bắt đầu lên tiếng gọi.
Tiểu Kết Ba kéo Phương Nhất Chước, "Thiếu phu nhân, đừng đến gần cẩn thận kẻo bị rắn hay côn trùng cắn."
"Tướng công." Phương Nhất Chước vừa nghe thấy có thể bị rắn hay côn trùng cắn liền lo lắng gọi, lại thấy Thẩm Dũng nhìn nàng đưa tay lên môi ra hiệu yên lặng.
Sau đó đi vào bên trong vài bước, Thẩm Dũng đột nhiên leo lên một cái cây, ôm lấy thân cây, hai chân kẹp lại, rút tay ra khỏi tay áo rồi đem tay áo quấn quanh thân cây thật chặt, như thế hai tay hắn có thể thoải mái cử động mà không lo ngã. Từ trong ngực lấy ra một cái ná nhỏ, hai ngón tay Thẩm Dũng kẹp lấy một cục đá tay còn lại kéo dây, nhắm ngay phía rừng cây gần đó mà bắn.
Phương Nhất Chước không dám lên tiếng, sợ dọa con mồi bỏ chạy.
Tiểu Kết Ba tinh mắt, liếc nhìn thấy phía sau cái cây có một nhúm lông trắng hơi đốm, chỉ chỉ cho Phương Nhất Chước nhìn, rồi đè thấp giọng nói: "Thiếu phu nhân, là gà rừng!"
Phương Nhất Chước gật đầu, đồng thời nghe thấy "vù" một tiếng, hòn sỏi tròn bị Thẩm Dũng bắn đi ra ngoài: "Bốp" một tiếng...
Ngay lập tức nghe thấy âm thanh đập cánh, Thẩm Dũng nhanh chóng bắn thêm vài viên sỏi, quay xuống gọi: "Tiểu Kết Ba!"
"Đã biết!" Tiểu Kết Ba xắn ống tay áo vọt vào, lúc sau túm ra một con gà rừng, chạy lại chỗ Phương Nhất Chước, nói: "Thiếu gia, con gà này hình như rất lâu rồi không chạm mặt người, cho nên ngu ngốc không biết chạy, bắt thêm vài con nữa đi!" Nói xong, lại học bộ dạng Thẩm Dũng, thấp giọng kêu "cục cục" dụ gà đến.
Không lâu sau, Thẩm Dũng lại phát hiện được con khác, một viên đá bay qua, bắn trúng cổ chân con gà, con gà kia vùng lên muốn chạy, lại bị Tiểu Kết Ba nhanh nhẹn túm được. Tiểu Kết Ba nắm lấy hai cái cánh, rồi từ trong đám cỏ dại kéo ra vài đoạn dây cỏ lớn, xoắn thành một sợi dây cỏ dày buộc chân của con gà lại, sau đó treo ở bên hông, rồi nói: "Thiếu gia, ở đây dường như có rất nhiều gà rừng, chúng ta bắt thêm vài con, mang về để cho Thiếu phu nhân nướng ăn!"
"Được!" Thẩm Dũng vui vẻ nhìn vào sâu trong rừng dường như vẫn còn nhiều gà, cảm thấy lần này mang ná đi thật hữu ích...
Tiểu Kết Ba đi vào trong rừng, nửa ngày mới ra.
"A? Rất kỳ quái!" Tiểu Kết Ba lẩm bẩm nói, "Hai người xem này, đây không phải là gà Lô Hoa sao? Là gà nhà không phải gà rừng a!"
Thẩm Dũng cởi tay áo đang buộc vào cành cây, nhảy xuống.
Từ khi luyện công phu đến giờ thân pháp của Thẩm Dũng càng càng nhanh nhẹn. Thấy vẻ mặt Phương Nhất Chước vui mừng nhìn mình, Thẩm Dũng lại muốn tỏ vẻ chút, lúc nhảy xuống còn muốn chơi đùa một chút... nghĩ ở trong không trung trở mình một cái sẽ rơi xuống trước mắt Phương Nhất Chước. Ngay vào thời điểm hắn muốn xoay người, liếc mắt lại nhìn thấy trong đám cỏ ở phía xa, có một cái đầu lâu trắng hếu. (Amen!!)
"Mẹ ơi!" Thẩm Dũng giật mình kinh sợ, cũng quên phải xoay người, liền thẳng tắp nằm úp sấp xuống đất, "Hự" một tiếng đau đớn.
"Tướng công?!" Phương Nhất Chước vội vàng đến dìu hắn, "Không sao chứ? Sao lại nhảy úp sấp xuống vậy?"
"Thiếu gia, thật mất mặt!" Tiểu Kết Ba cũng chạy lại đỡ.
"Phi." Thẩm Dũng cũng rất tức giận, trước mặt Phương Nhất Chước đột nhiên lại mất hết thể diện. Hắn vỗ vỗ bụi bẩn trước ngực, nói: "Nương tử, ta vừa nhìn thấy vài thứ!" Nói rồi chạy đến vạch bụi cỏ um tùm ra.
Tiểu Kết Ba và Phương Nhất Chước cũng đi theo, vạch đám có nhìn vào bên trong, cả kinh kêu lên, chỉ thấy nơi đó có một cái xác chết, chỉ là đã chết rất lâu rồi, không còn nhìn ra bộ dạng có lộ những đoạn xương trắng, bên trong hốc mắt đen thùi lùi, người nằm úp sấp, trên lưng có vài con sâu đen không biết gọi là gì, nhìn qua bộ dạng rất giống đầy tớ.
"Tướng công." Phương Nhất Chước tiến đến bên người Thẩm Dũng, nói: "Ở đây sao lại có xác chết a?"
"Chắc là thôn dân bị bệnh dịch độc chết." Thẩm Dũng thấp giọng nói, "A?"
"Làm sao vậy?" Phương Nhất Chước thấy Thẩm Dũng cau mày ngồi xổm xuống, dường như là phát hiện ra cái gì kỳ quái.
"Ngươi xem ở đây." Thẩm Dũng chỉ chỉ vào vùng cổ và vùng xương sườn của thi thể: "Chỗ này có vết cắt!"
"Đúng vậy." Tiểu Kết Ba cũng đến gần nhìn, "Còn rất rõ ràng, xem ra là vết thương trí mạng."
"Nương tử, ta đã từng thấy qua trong sách y, loại vết thương như thế này là bị đao hoặc vũ khí sắc bén đâm mà chết, mà người bị trúng độc hoặc là nhiễm bệnh chết, đầu khớp xương cũng không có trắng như vậy, đặc biệt là nội tạng, có màu vàng đen."
"Nói cách khác, người này không phải chết do dịch bệnh?" Phương Nhất Chước hỏi.
"Ừ." Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, đem áo khoác cởi xuống, nói với Tiểu Kết Ba, "Giúp ta trải ra." Nói rồi định đưa tay gạt đám xương trắng trên mặt đất vào
"A!" Phương Nhất Chước vội vàng ngăn cản hắn, nói: "Dùng cành cây gạt vào, lấy tay không sợ bẩn sao?!"
"Hắc hắc." Thẩm Dũng nhận lấy cành cây nàng đưa qua, lấy một ít xương trắng bỏ vào trong áo, rồi bao lại: "Mang về cho phụ thân nhìn một chút!"
Lúc này, trời rất nhanh đã tối.
Thẩm Dũng đem xiêm y thu hồi lại, kéo Phương Nhất Chước, Tiểu Kết Ba mang theo ba con gà đi ở phía sau, vội vã trở về. Về tới thôn, rất nhanh bọn họ đã tìm được xe ngựa, nhưng lại không thấy Thẩm Nhất Bác và Thẩm Kiệt đâu.
"Phụ thân?" Thẩm Dũng lớn tiếng gọi.
"Ở chỗ này!" Ở cánh đồng xa xa, Thẩm Kiệt phất tay với bọn họ.
Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước đều thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Kết Ba chuẩn bị giết gà, thấy gần đó có giếng nước, liền chạy đi múc, ngó đầu vào trong giếng nhìn, cảm thấy mát rượi, nước này rất sạch sẽ a! Nghĩ tới đây, hắn liền cầm thùng gỗ ở bên thành giếng, múc một thùng nước ra, ngửi ngửi, cảm thấy nước không có vấn đề gì.
Phương Nhất Chước lấy ra một cây ngân châm bạc, cho vào trong nước quấy một hồi, cũng không thấy đổi sắc.
Phương Nhất Chước vuốt cằm gật đầu, "Nước này không giống như có độc."
"Không phải là nước có vấn đề." Lúc này, Thẩm Nhất Bác và Thẩm Kiệt đều từ dưới đồng ruộng đi lên đây.
"Phụ thân?" Phương Nhất Chước thấy Thẩm Nhất Bác cầm vài miếng lá rau đã phơi nắng thành khô,
"Thấy không?" Thẩm Nhất Bác quơ quơ lá rau, để Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước nhìn
"Có." Phương Nhất Chước gật đầu, hỏi: "Làm sao vậy? Đây là này loại rau sinh bệnh dịch sao?"
Thẩm Nhất Bác cười cười, lắc đầu, chỉ vào lá rau nói: "Ngươi xem trên lá rau này có nhiều lỗ sâu đục như vậy!"
"Ai nha." Phương Nhất Chước nhìn kỹ, tuy rằng lá rau đã khô héo nhưng vẫn có thể thấy phần lớn đều bị sâu cắn.
"Rau này không có khả gây ra bệnh dịch." Thẩm Nhất Bác chăm chú nói, "Sâu sẽ không ăn lá cây có độc, cứ cho là sâu này hồ đồ không biết, ăn nhầm rau có độc thì đã chết rồi mới phải, nhưng chung quanh một cái xác sâu cũng không thấy. Mặt khác, chúng ta đến từng nhà xem xét qua, một cỗ thi thể cũng không có."
"Không có thi thể sao?" Thẩm Dũng nhíu mày.
"Cái này thật kỳ quái!" Phương Nhất Chước nói, "Nếu như là chết do dịch bệnh, rất ít người động đến thi thể ... ít nhất cũng phải chờ tới một năm rưỡi mới có thể đem chôn, làm sao mà một cái xác cũng không thấy?!"
"Mặt khác, trong những nhà này, một lượng bạc cũng không tìm được." Thẩm Nhất Bác cười cười.
"Bị cướp sạch sao?" Tiểu Kết Ba hỏi.
"Đây không phải thôn có dịch bệnh ư? Có người tới nơi như thế này cướp sao?" Thẩm Nhất Bác nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Còn có ... trong nhà một cọng rau cũng không còn? Nếu như nói, lúa gạo lương thực, hay bát đũa y phục người ta cầm đi thì không tính... Nhưng lá rau, ai sẽ mang đi?"
"Đúng thế." Phương Nhất Chước gật đầu, "Thật là kỳ quái."
"Còn có một chuyện đặc biệt kỳ lạ khác." Thẩm Nhất Bác vẫy vẫy tay với mọi người, nói: "Các ngươi nhìn bếp lò bên trong những nhà này."
Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước đều nhìn vào bên trong bếp lò, chỉ thấy trong mỗi một bếp đều có nhiều tro rơm rạ màu đen.
"Mỗi hộ gia đình đều có sao?" Thẩm Dũng nhíu mày.
"Vậy thì thế nào?" Tiểu Kết Ba khó hiểu, "Là người trong nhà thường hay nấu cơm."
Phương Nhất Chước lắc đầu với Tiểu Kết Ba, "Người trong gia đình bình thường khi nấu xong cơm, sẽ đem tro rơm rạ lấy ra, pha nước bỏ vào nơi đất trồng, như thế hoa mầu lớn lên mới tươi tốt! Hơn nữa trong bếp tích quá nhiều tro, lần sau nấu cơm cũng sẽ chậm."
"À..." Tiểu Kết Ba gật đầu, hỏi: "Vậy thì thế nào?"
"Chuyện này nói lên rằng trong thời gian nấu cơm người này đột nhiên rời đi." Thẩm Dũng nói.
Thẩm Nhất Bác gật đầu, "Thông minh!"
Thẩm Dũng sửng sốt, vẻ mặt đỏ bừng nhìn cha hắn, đây là lần đầu tiên Thẩm Nhất Bác khen ngợi trước mặt hắn, Phương Nhất Chước kéo cánh tay Thẩm Dũng, cũng thay hắn vui vẻ.
"Khụ khụ." Thẩm Nhất Bác cũng là cao hứng quá ... nên nói lỡ miệng, hắn vừa hỏi Thẩm Kiệt, Thẩm Kiệt không rõ, hỏi Tiểu Kết Ba, Tiểu Kết Ba cũng là không hiểu, chỉ có Thẩm Dũng, vừa nhìn đã thấu, thấy được điểm mấu chốt, quả nhiên thông minh!
"Ai nha!" Tiểu Kết Ba nhảy lên: "Chỗ này có bệnh dịch, nên mặc dù đang trong thời gian nấu cơm cũng bỏ chạy sao? Cũng không phải chiến tranh, hơn nữa trên bếp còn rất sạch sẽ, rõ ràng là đã thu thập qua."
"Phụ thân, chuyện này cũng có thể không liên quan đến bệnh dịch hay không?" Thẩm Dũng vừa hỏi vừa lấy bao quần áo dùng để gói xương khô ra, đưa cho Thẩm Nhất Bác và Thẩm Kiệt xem. Thẩm Nhất Bác chăm chú nhìn một hồi, liên tục gật đầu: "Đúng là kỳ hoặc, tuyệt đối không phải bệnh chết!"
Tất cả mọi người cảm thấy phấn chấn, vốn chuyện rau gây ra bệnh dịch là không thể tưởng tượng nổi, có điều là chúng dân chạy nạn đều nói như vậy. Nhưng đến tột cùng là cái gì gây ra dị tượng này, còn có nhiều người chết như vậy? Hôm nay đã nhìn ra, chuyện này chắc chắn không phải là thiên tai, chỉ có thể là do con người!
"Đói bụng rồi!" Thẩm Dũng nói, cùng với Tiểu Kết Ba đi ra ngoài đốt bếp nấu nước, chuẩn bị giết gà, Phương Nhất Chước bắt đầu đi kiếm củi khô, để đốt một đống lửa, chuẩn bị làm gà nướng mật cay cho mọi người ăn.
Thẩm Dũng thật vất vả đem nước nóng bắc ra, bắt đầu giết gà vặt lông.
Phương Nhất Chước dùng mề, gan và tiết gà nấu một nồi canh, ba con gà còn lại đều xẻ nửa ra, dùng cành cây thẳng xiên qua, nàng từ trong bọc hành lý tùy thân, lấy ra một bình nhỏ màu đỏ ướp lên mình gà, sau đó lại lấy ra một bình mật.
"Nương tử, muốn làm thịt gà quay mật sao?" Thẩm Dũng lần trước đã ăn, đặc biệt thích món này, thấy Phương Nhất Chước lại muốn quay thịt gà bằng mật, con sâu thèm ăn nhịn không được, liên tục nuốt nước bọt.
"Lần này là gà quay mật cay." Phương Nhất Chước cười nói, "Tương vừa rồi là ớt cay, mật nước này ngọt."
"Cay kết hợp với ngọt, rất cổ quái nha?" Thẩm Nhất Bác có chút khó hiểu.
"Cha, ăn rất ngon." Nói rồi Phương Nhất Chước đem thịt gà đặt lên trên đống củi lửa bắt đầu quay, vừa quay vừa dùng một cái cọ, lấy mật từ trong bình lần lượt quét lên ba con gà, không lâu sau đã ngửi thấy hương thơm xông vào mũi.
"Ai nha..." Thẩm Dũng vội vàng múc ra một chén canh gà ra uống, nhưng hương thơm kia khiến hắn càng uống canh càng đói, nhịn không được thúc giục, "Nương tử, mau lên chút, đói chết ta rồi!"
Phương Nhất Chước mỉm cười, "Đừng nóng vội, phải đợi thịt trở thành màu vàng giòn thì lúc đó ăn mới ngon nhất!"
Mọi người không thể làm gì khác hơn là nuốt nước bọt chịu đựng.
Một lát sau, thịt gà đã trở nên vàng óng, bên ngoài có một tầng mỡ mỏng.
"Được rồi!" Thanh âm của Phương Nhất Chước truyền ra phảng phất như là lệnh đặc xá, tất cả mọi người sung sướng duỗi tay, tự cầm lấy một nửa con gà cắm ở trên cành cây lúc này đã chín vàng, một miếng cắn xuống phía dưới, lớp da bên ngoài xốp giòn, gà này cũng béo, thịt mềm da giòn, bên ngoài còn có một lớp thịt mỡ mỏng rất mềm. Kỳ diệu nhất chính là lớp tương ớt và mật nước Phương Nhất Chước đã xoa lên. Hơi cay, sướng miệng, thịt không ngấy, lại có chút ngọt, mỹ vị, da càng thêm giòn. Vừa cay vừa ngọt, quyện lại với nhau thì rất vừa miệng, mọi người ăn gà nướng, uống canh gà, chỉ biết ngẩng mặt ca thán ... Thật ngon!
Cơm nước xong xuôi, hai ngày đi đường vô cùng vất vả, mọi người đều cảm thấy có chút mệt mỏi, liền chuẩn bị thu xếp nghỉ ngơi trong một hộ gia đình ở đầu thôn.
Thẩm Dũng đem xe ngựa đánh vào bên trong nhà, để Phương Nhất Chước ngủ ở trong xe, tránh cho nàng bị cảm lạnh, Tiểu Kết Ba và Thẩm Nhất Bác ngủ ở bên ngoài, Thẩm Dũng và Thẩm Kiệt thay phiên nhau canh cửa, tuy nói là vùng nông thôn hoang vắng, có điều hoang vắng nên càng phải cẩn thận, Tiểu Kết Ba là một tiểu hài tử, đã sớm gối đầu lên bao quần áo ngủ say sưa.
Đêm khuya, khi Phương Nhất Chước đang mơ hồ ngủ, lại cảm giác có người đẩy nàng... Chậm rãi mở mắt thấy Thẩm Dũng đang ở bên cạnh.
"Tướng công..." Phương Nhất Chước còn chưa dứt lời, lại thấy Thẩm Dũng giơ tay ra hiệu với nàng "Suỵt!"
Phương Nhất Chước ngồi dậy, thấy Thẩm Nhất Bác và Thẩm Kiệt đang đứng ở bên ngoài, Tiểu Kết Ba cũng đã tỉnh ngủ, ngồi ở đầu xe ngựa, mọi người dường như đều có chút khẩn trương.
"Tướng công, làm sao vậy?" Phương Nhất Chước kéo tay Thẩm Dũng bước ra ngoài.
Thẩm Dũng kéo nàng tới bên cửa sổ, xuyên qua cánh cửa sổ rách nát khép hờ nhìn ra bên ngoài.
Phương Nhất Chước cũng ghé mắt nhìn qua, rồi đột ngột mở to hai mắt —— chỉ thấy xa xa bên trong đồng ruộng đã bỏ hoang, có một đám người chậm rãi đi lại, bên cạnh mỗi người đều có một ngọn lửa nhỏ màu xanh chờn vờn bao quanh. Hành động của bọn họ rất dị thường, vừa đi vừa cúi đầu nhìn đất hoang, dường như là đang tìm kiếm cái gì đó.
Phương Nhất Chước nhìn thấy những đốm lửa tròn tròn màu xanh, liền cảm thấy toàn thân nổi da gà, trong đầu chợt nhớ đến lời của những người đi đường nói —— thôn này có ma quái!
BẠN ĐANG ĐỌC
Phương Đại Trù [Hoàn]
Humor* Mình đăng truyện chỉ nhằm nhu cầu đọc Offline cho bản thân nên sẽ không chịu hay giải quyết bất kì vấn đề nào về câu chuyện. Nguồn: https://leosansutu.wordpress.com/co-dai/%E2%97%8Bphuong-dai-tru%E2%97%8B/ Thể loại: Oan gia vui vẻ hòa thuận, phá...