Chương 21: Mẹ

4.1K 76 0
                                    



Thánh Tư học viện cuối tuần rất yên tĩnh, bốn phía không thấy được vài cái đệ tử, liền công viên nơi các đôi tình nhân thường tụ tập cũng có vẻ quạnh quẽ, phỏng chừng những học sinh kia không phải ra bên ngoài chơi đùa, chính là ở tại ký túc xá .

Tô Mộ Thu ung dung đi trên đường, hưởng thụ cảm giác thoải mái khó có được.

Nàng suy đoán Karina Lôi Tư kia bị đuổi học có thể là bởi vì nàng, Thánh Tư học viện chỉ có phượng Dạ Hoàng có quyền lợi không cần thảo luận với ban giám đốc mà có thể tự quyết định cho bất luận học viên nào nghỉ học, tuy nhiên không biết hắn làm sao có thể biết rõ sự kiện kia, nhưng là thật sự trùng hợp, hôm trước các nàng vừa đi tìm nàng, hôm sau liền bị đuổi.

Nàng không cách nào ko có cảm giác rung động, đối với một cái đồ chơi hắn còn có thể làm như vậy, rất khó tưởng tượng nếu như sau này hắn gặp được người hắn yêu thật lòng thì hắn sẽ như thế nào đối với nàng?

Trong học viện, tin đồn về nàng đã ngừng lại, mọi người cũng không lại đối với nàng tiến hành công kích, đoán chừng là do Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm áp bách, nhưng là ánh mắt hèn mọn khinh thường của bọn họ vẫn là theo sát nàng, từ một cái bị mọi người xem như ko tồn tại đột nhiên biến thành vạn chúng chú mục nàng thật sự khó có thể thích ứng.

Một chiếc xe chậm rãi đi theo Tô Mộ Thu, nhưng là nàng không có để ý tới, thẳng đến cửa sổ xe chậm rãi quay xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp.

"Thu nhi, em muốn đi đâu?"

Kỳ Diệp Vân trên mặt tràn đầy tiếu dung.

"Kỳ học trưởng." Nàng lễ phép gọi một tiếng, dưới chân bước chân không ngừng,"Nhàn rỗi không có việc gì, nên đi dạo đi một chút."

"Lên xe, Vân ca ca mang em đi chơi."

"Cám ơn học trưởng hảo ý, em không nghĩ đi ra ngoài."

"Như vậy sao được ?" Hắn kêu to,"Thời tiết tốt như vậy nên ra bên ngoài chơi đùa a!"

"Thật sự không cần, em còn có việc, muốn đi một chỗ."

"Xa ko? Vân ca ca tiễn em một đoạn đường a!"

Nàng cố nén xúc động,"Thật sự rất cám ơn học trưởng, không xa, em đi bộ là được."

Xe hơi dừng lại, Kỳ Diệp Vân đi xuống xe hơi, lôi kéo nàng đem nàng nhét vào trong xe,"Đi thôi đi thôi. Vân ca ca đưa em đi, mau mau làm xong việc, lại mang em đi chơi."

Bị nhét vào trong xe, Tô Mộ Thu một hơi ngăn ở trong lồng ngực, muốn nổi giận rồi lại cảm thấy không thích hợp.

"Thu nhi, em có khỏe không!?"

"Ân? Sở học trưởng?" Nàng ngẩng đầu quái lạ nhìn xem đối diện cười đến tao nhã tuấn lãng nam tử. Nàng đối người ôn hòa giống như đại ca trong nhà này có cảm giác thân thiết.

"Thu nhi, em thật không công bằng, đối với ta sẽ không cười." Đi theo ngồi vào trong xe Kỳ Diệp Vân vẻ mặt hờn dỗi.

"Em ····" Nàng không biết như thế nào đáp lại.

Sở Ngự dùng khuỷu tay hung hăng đẩy Kỳ Diệp Vân, hung ác trừng hắn liếc, không để ý hắn buồn bã kêu to, lại đối mặt Tô Mộ Thu lộ vẻ mặt ôn hòa,"Thu nhi đừng để ý đến hắn, hắn người này thích nhất chính là hay nói giỡn, em muốn đi đến đâu?"

"Em ·····" Nàng do dự "Phượng gia."

Ba tuần rồi nàng ko về, Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm hứa hẹn qua sẽ không tại Phượng gia đụng nàng, nhưng là nàng không dám mạo hiểm, nàng không thể để cho mẹ biết rõ nàng là đồ chơi của hai người bọn họ. Lần này là bởi vì bọn họ đi Italy, cho nên nàng mới dám yên tâm trở lại Phượng gia.

Sở Ngự cùng Kỳ Diệp Vân đều hiểu rõ, hắn cầm lấy bộ đàm treo trên tường xe,"Lâm thúc, đi Phượng gia."

"Dạ." Bên kia vang lên cung kính trả lời, xe hơi chậm rãi khởi động, sau đó dần dần nhanh hơn.

Không lâu sau, cửa lớn của Phượng gia dần dần xuất hiện ở trước mắt, Tô Mộ Thu mở miệng,"Tại cửa ra vào ngừng a!"

Kỳ Diệp Vân khiêu mi,"Không cần đưa em đi sao? Còn có một khoảng cách rất dài ."

"Không cần, em thích tản bộ dưới bóng cây một chút."

Xe hơi tại cửa sắt dừng lại, Tô Mộ Thu mở cửa xe đi xuống, đối với bọn họ gật gật đầu,"Cám ơn học trưởng, học trưởng muốn hay không đi vào ngồi một chút?"

Sở Ngự lắc đầu,"Không được, Hoàng cùng Diễm không ở đây, lần sau đi!"

Nàng hướng bọn họ phất phất tay,"Học trưởng đi hảo."

"Thu nhi, lần sau nhất định tìm thời gian cùng em đi chơi, đến lúc đó em cũng không thể từ chối a!" Kỳ Diệp Vân vẻ mặt ai oán nhìn nàng.

Nàng cảm thấy buồn cười,"Hảo, lần sau nhất định cùng Kỳ học trưởng đi chơi."

"EM phải nhớ rõ lời đã nói a! Chúng ta đi trước, bye bye!"

"Ân, bye bye!"

Nàng nhìn xe hơi chậm rãi chạy xa, mới xoay người nhấn chuông cửa.

Phòng nhỏ bên cạnh cửa sắt đi ra một cái nam tử ước chừng hơn năm mươi, hắn nhìn thấy Tô Mộ Thu lập tức lộ ra một cái hiền lành cười ôn hòa, hắn kéo ra một bên cửa nhỏ,"Thu nhi nha đầu, đã lâu không gặp con."

Nàng vào cửa,"Cao bá bá, đã lâu không gặp, thân thể của bác còn đau nhức ko, dì Cầm ho khan còn nghiêm trọng không?"

"Đó là bệnh cũ của bà ấy, ngược lại Thu nhi, ba cái cuối tuần rồi không gặp, gầy rất nhiều a."

"Cao bá bá, trước không thèm nghe bác nói nữa, con trước tìm mẹ, quay lại mới nói chuyện với bác sau."

"Ân, hảo, hay là không cần xe hơi sao?"

"Không cần, cám ơn Cao bá bá, Cao bá bá gặp lại sau." Nàng phất phất tay, hướng khu người hầu ở đi đến.

Mở cửa, nàng nhìn đến trong phòng có ba người ngồi tại ghế salon xem tv,"Tả Hướng Đông, Tả Bội Trân, Tả Gia Kỳ."

Nghe vậy, ba người các nàng nhất tề nhìn về phía cửa ra vào.

"A a a a a ···· Thu nhi, cậu rốt cục đã về rồi ·· nhớ cậu muốn chết." Gia Kỳ chạy đến trước mặt Tô Mộ Thu ôm thật chặc nàng,"Nha đầu chết tiệt kia, ba cái cuối tuần không trở lại, cậu thật đúng là đáng ghét a!"

Nàng cũng ôm chặt Gia Kỳ "Thật có lỗi a, học viện gần đây tương đối nhiều việc, việc học cũng nhiều. Tớ cũng nhớ mọi người."

"Ta nói là ai tại nơi này la hét! Nguyên lai là cô a!" Một cái kiều mỵ thiếu nữ đứng tại bậc thang lầu hai,"Hừm! Thu nhi a! Cô đã trở lại, sau khi làm sự tình kia còn có mặt mũi trở về, tôi thật sự là bội phục cô a!" Nàng vẻ mặt đùa cợt khinh thường.

Tô Mộ Thu sững sờ, nàng ngược lại đã quên nàng đã từng đối Phượng Dạ Hoàng hạ dược!

"Thấm Vân, cô làm sao có thể nói như vậy?" Hướng Đông cau mày trầm thấp quát lớn.

"Như thế nào? Tôi nói sai sao?" Thấm Vân lạnh lùng cười,"Uổng công Phượng gia còn đối với cô ta tốt như vậy, tôi là phụ nữ cũng còn thực cảm thấy sỉ nhục thay cô ta."

"Trong này ko liên quan tới cô, mau cút về phòng cô đi." Bội Trân trừng mắt nhìn nàng.

"Hừ, muốn tôi ở lại đây tôi cũng không thèm!"Thấm Vân hừ lạnh, khinh thường liếc Tô Mộ Thu, xoay người biến mất tại bậc thang.

"Thu nhi đừng để ý tới cô ta." Gia Kỳ vỗ vỗ bả vai Tô Mộ Thu,"Cô ta chính là miệng thúi, toàn thích châm chọc."

"Chính là." Bội Trân vẻ mặt oán giận,"Tuy lúc ấy tớ không ở đây, không biết phát sinh chuyện gì, nhưng là tớ tin tưởng Thu nhi sẽ không làm loại việc này! Thu nhi của chúng ta là ngoan nhất ."

"Cám ơn mọi người." Tô Mộ Thu tự đáy lòng nói lời cảm tạ, tín nhiệm của các nàng làm cho nàng lần nữa thụ ôn nhu cùng cảm động.

"Thu nhi."

"Mẹ." Nàng vui vẻ nhìn xem đi xuống cầu thang Tô Lam.

Tô Lam đột nhiên một cái lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống, Tô Mộ Thu sợ tới mức kinh hãi, nàng chạy lên tiến đến đỡ lấy mẹ,"Mẹ cẩn thận một chút."

"Không có việc gì không có việc gì." Tô Lam ôm chặt nàng,"Thu nhi, mẹ rất nhớ con."

"Ở đâu không có việc gì." Một bên Hướng Đông tiếp lời,"Dì Lam cũng không phải lần một lần hai bị như thế ."

"Mẹ, có thật không?" Tô Mộ Thu vẻ mặt lo lắng nhìn xem Tô Lam,"Có đến bệnh viện chưa?"

"Cần gì như vậy, không nghiêm trọng như vậy, chỉ là gần đây không thấy được Thu nhi, có điểm không yên lòng mà thôi."

"Mẹ." Tô Mộ Thu nhíu mày, "Mẹ biết rất rõ ràng mẹ ·····"

"Hảo hảo hảo, mẹ sẽ tìm thời gian đi bệnh viện." Tô Lam vỗ vỗ lưng của nàng,"Không nói mẹ, con xem con, có ba tuần không gặp, con thật gầy quá, việc học rất nặng nề sao?"

"Khá tốt, như bình thường."

Tô Lam xoa bóp cánh tay nàng, cau mày lại,"Không được, hai ngày này mẹ sẽ hảo hảo bồi bổ cho con."

"Dạ."

Tô Mộ Thu gật đầu, đem mặt vùi vào cổ Tô Lam, tham luyến cảm giác ấm áp trong ngực mẹ, một mực căng cứng tiếng lòng thoáng buông lỏng.

Có mẹ thật tốt!  

[HIỆN ĐẠI, SẮC] [NP 21+] KHÔNG CẦN ĐẾN TRÊU TRỌC TANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ