Chương 142: Gió đến rồi

33.3K 1.4K 1K
                                    

Một tay Tiêu Vũ Đồng cầm túi cherry, một tay cầm chìa khóa, hoàn toàn trợn mắt há hốc miệng đứng đó.

Ngôn Hề và An Chi nghe thấy tiếng vang, hai người đồng thời nhìn sang, cũng đều ngây người.

Hai bên không biết làm sao lại phải tự nhiên trấn định lẫn nhau mấy giây.

Đầu óc Tiêu Vũ Đồng nhanh chóng chuyển động phân tích tình huống trước mắt.

Không nhìn lầm? Không nhìn lầm!

Thì ra là như vậy, như thế này thì làm sao bây giờ?

Chuyện này làm sao có thể như vậy chứ?

Chuyện này nên làm gì bây giờ?

Lúng túng, quá lúng túng!

Khiếp sợ, thật quá khiếp sợ!

Người khác khi khiếp sợ nếu như trên tay có vật gì đó thì trước tiên sẽ ném ra hoặc là trượt rớt xuống, chỉ có Tiêu Vũ Đồng nắm lấy thật chặt, đầu ngón tay truyền đến cảm giác hơi đau mới phát hiện bản thân cơ hồ là nắm rách tùi cherry rồi.

"Đại tẩu..."

"Đại mợ..."

Hai cách xưng hô hoàn toàn khác biệt này khiến cho ngũ quan của Tiêu Vũ Đồng cứng ngắc đến co rút lại.

Nàng cầm túi cherry kia để xuống, mặt không đổi sắc nói ra: "Đem chút hoa quả đến cho các ngươi."

Sau đó xoay người liền rời đi.

An Chi khiếp sợ mà nhìn nhìn Ngôn Hề, lo lắng muốn nói điều gì đó.

Ngôn Hề sờ sờ lên đầu của nàng mà trấn an nàng, do dự một chút, đi theo Tiêu Vũ Đồng ra ngoài.

Tiêu Vũ Đồng nhíu lông mày, nghẹn tức giận đi ra ngoài.

Đây là chuyện gì chứ? Lẽ nào lại như vậy, mới vừa bình yên được vài ngày, nếu như để cho Ngôn Dĩ Đông biết việc này, lão đại này đại khái sẽ tức giận đến nổ tung a.

Nàng dừng lại thở dài, nổi giận thì nổi giận, hắn nhất định sẽ không đồng ý. Mà từ một màn vừa rồi xem ra, hai đứa nhỏ Ngôn Hề và An Chi này chỉ sợ tình cảm đã rất sâu. Nàng hiểu rõ Ngôn Hề, Ngôn Hề luôn luôn là người có chủ ý.

Việc này đoán chừng sẽ rất phiền phức, nàng buồn rầu.

"Đại tẩu." Đằng sau truyền đến thanh âm của Ngôn Hề, khí tức của nàng thoáng cái liền tiến đến.

"Tiểu Ngũ!" Tiêu Vũ Đồng trầm mặt: "Bắt đầu khi nào?"

Nhưng thật ra Ngôn Hề bình tĩnh hơn rất nhiều: "Được một thời gian rồi."

Sắc mặt Tiêu Vũ Đồng càng thêm khó coi, nàng hoàn toàn tỉnh ngộ, cho nên thỉnh thoảng Ngôn Hề mới sang Mỹ, nàng còn cho rằng tình cảm của bọn họ rất tốt, bây giờ mới cảm thấy kỳ quái, coi như là tình cảm có tốt cũng không tốt đến mức như vậy đi.

Được một thời gian?

Bỗng nhiên nàng kinh hãi: "Không phải ngươi sẽ...Ngươi ngươi..." Tiêu Vũ Đồng ý thức được bây giờ các nàng đang đứng trong sân, cảnh giác mà hạ giọng: "Không phải là khi nàng chưa trưởng thành ngươi liền..."

[BHTT] Edit - Đào lý bất ngôn - Nhất Trản Dạ ĐăngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ