When we were 20 years old

586 95 7
                                    

Năm ta hai mươi, tớ đã thấu hiểu được con tim mình.

Khi lên đại học, khoảng thời gian hai người gặp mặt đã không còn nhiều nhưng trước nữa, thay vào đó là thời gian để tập trung vào học hành. Mặc dù cùng chung trường nghệ thuật nhưng Woojin thuộc ngành âm nhạc còn Jihoon lại thuộc ngành mỹ thuật, do lịch học hai bên thường khác nhau nên điều đó càng tạo nên sự khoảng cách giữa anh và cậu nhiều hơn. Vì vậy, Woojin cảm thấy nhớ Jihoon lắm, nhớ da diết giọng nói ngọt ngào và con người đáng yêu của cậu.

Giữa màn đêm tĩnh mịch cùng với tiếng gió lạnh mùa đông ríu rít qua từng nhánh cây trơ trụi, khu phố giờ đây mang đến cho ta một bầu không khí yên bình đến kì lạ. Hiện tại chỉ còn duy nhất một ánh sáng nhỏ nhoi mờ ảo hiện lên từ một ngôi nhà giữa khu phố. Jihoon lúc này đang vùi đầu trong màn hình máy tính cùng với những tệp tài liệu dày chồng chất lên nhau bao vậy xung quanh mặt bàn, căn phòng tối mịt giờ đây chỉ còn một ánh vàng huyền ảo từ đèn học được sói rọi. Tựa như ở một thế giới riêng biệt, Jihoon đều bị đắm chìm giữa hàng nghìn con chữ đang hiện lên trước mắt.

Bỗng nhiên một vật gì đó từ ngoài khung cửa sổ bay vào và hạ xuống thẳng đỉnh đầu cậu, khiến cậu đang tập trung làm bài cũng phải tỉnh dậy. Jihoon nhăn nhó mặt, khẽ kêu lên một tiếng, quay đi quay lại để xem kẻ nào đã dám trêu chọc cậu vào khung giờ này. Ánh mắt bỗng chạm đến vật đang lăn dưới sàn, đôi đồng tử cậu mở to tròn, trong đầu tự hỏi đấy là ống bơ mà?! Theo phản xạ, Jihoon quay mặt sang bên cạnh nơi có khung cửa sổ của nhà mình. Hình ảnh Park WooJin đang khoanh tay dựa vào khung cửa ở bên đối diện hiện lên trước mắt. Mặt anh có chút khó chịu, như đã mất kiên nhẫn để chờ đợi cậu.

Jihoon ngơ ngác nhìn Woojin một hồi rồi mới hiểu ra việc cần làm, liền bối rối cầm ống bơ lên, ghé gần miệng của mình. Giọng nói khàn đặc cất lên:

"Park Thỏ đây..."

Giọng nói từ bên kia ngay sau đó tức giận đáp lại:

"Yah Park Jihoon! Đã nửa đêm rồi đó, bộ cậu không biết đường mà đi ngủ hả?? Nghe giọng của cậu kìa, khó nghe quá đi!"

Jihoon đơ mặt, chớp chớp đôi mắt ngây ngốc nhìn. Sau đó cậu bĩu môi, lớn tiếng nói lại:

"Tớ làm gì thì kệ chứ! Cậu nhìn cậu xem giờ đã ngủ chưa mà đòi dạy đời người khác??"

Hai bên gò má của Woojin chợt ủng hồng, vế sau lời nói của cậu như rằng đã nói trúng tim đen cùa mình.

Mọi chuyện là thế này, lẽ ra Woojin nhà ta đã đắp chăn chuẩn bị đi ngủ rồi. Nhưng trớ trêu làm sao, mỗi khi anh nhắm nghiền đôi mắt lại thì nụ cười rạng rỡ của cậu lại hiện lên trước mắt. Vì thế anh đây mới không thể chợp mắt nổi sau vài tiếng tâm tư trên giường, ai ngờ vừa mới ngồi dậy thì vô tình nhìn thấy hình ảnh cậu vẫn đang cặm cụi ngồi trên bàn học, tiếng cạch cạch từ bàn phím máy tính cứ thế vang lên giữa bầu không khí yên tĩnh vào nửa đêm. Không khỏi lo lắng cho sức khoẻ của bạn mình, nhỡ Jihoon lại lăn ra ốm thì anh phải làm sao đây. Suy nghĩ vừa dứt, Woojin liền lôi vật liên lạc hồi nhỏ của hai đứa ra mà ném một bên ống bơ cho cậu định nhắc nhở, nhưng ai ngờ bị bên kia cằn nhằn lại mình.

||ChamWink|| Interval You On My SideNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ