Chương 15 : Cậu chủ, chúng ta kết hôn đi!

107 2 0
                                    

  Diêu Tiền Thụ ở ngoài cửa nghe tiếng con chuột bị vỡ nát, rụt cổ lại, hôm ấy cô nằm trên giường trằn trọc mất ngủ cả đêm.

Cô càng không ngừng tự cảnh cáo mình không nên nghĩ nhiều, mệnh lệnhcủa cậu chủ là kết hôn với cậu ấy chỉ là vì khách sạn, vì quyền kinhdoanh, thời gi­an cấp bách, cậu ấy không tìm được người có thể giúp chonên mới ra hạ sách này.

Từ lúc về nước tới giờ, cậu chủ chưatừng nói tình cảnh và chuyện khó xử của mình với ai, cô hoàn toàn khôngbiết cậu chủ muốn gì, càng không tính tới chuyện có thể giúp được cậu ấy chuyện gì.

Hiếm khi cô có ích, cứ theo lẽ thường, cô phải nhảy vào vạc dầu vì cậu chủ chứ không phải là mặt nhăn mày nhó như đứa congái e thẹn, thảo nào ngay cả anh Thư cũng bảo cô phục vụ chẳng khác gìdân không chuyên.

Cậu chủ đã nói rồi, kết hôn và yêu cậu ấy là hai chuyện khác nhau, không trái với quy định hầu nữ.

Cô không phải đã quyết chí, muốn làm cho cậu chủ nghĩ cô cũng là một người hầu xuất sắc sao?

Vậy cô còn chần chừ gì chứ?
Miễn là không thích cậu chủ, kết hôn với cậu ấy thì có can hệ gì? Cô sẽ khống chế được tình cảm của mình!

Cậu chủ chỉ cần một cái tên phụ nữ xuất hiện trong giấy đăng kí kết hôn, mà cô có thể giúp được cậu chủ!

Chuyện chỉ đơn giản như thế thôi!

Đã hạ quyết tâm, kết hôn thì kết hôn đi! Chỉ cần sau này cậu chủ phátcho cô bằng khen người hầu xuất sắc, cô đã thỏa mãn lắm rồi!

Chẳng hiểu lấy dũng khí ở đâu ra, hôm sau, Diêu Tiền Thụ siết chặt nắmtay, tính lấy yêu sách giấy khen ra để đồng ý yêu cầu kết hôn của cậuchủ.

Nhưng tới tận trưa cũng chẳng thấy cậu chủ ra khỏi phòng,thấy mặt trời sắp khuất bóng, dũng khí hào hùng cô tích cóp đủ cũng từtừ tiêu hết.

Khi dũng khí bé nhỏ của cô bị chia năm xẻ bảy, cửa phòng cậu chủ cuối cùng cũng mở ra.

Cô đứng ở chân cầu thang ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cậu chủ đang nhìn mình, đôi mắt đen như có ý trách hỏi.

Cậu chủ mặc áo sơ mi cổ Đức màu đỏ đi kèm với gilê màu trắng, quần tâymàu trắng thẳng thớm, quần áo phụ kiện đầy đủ chỉn chu sang trọng, tỏara thứ khí chất ưu việt, nhìn một cái là biết ngay sắp phải ra ngoài gặp người nào đó quan trọng, nói chuyện gì đó quan trọng.

Cậu ấy tìm được người khác có thể giải quyết vấn đề của mình rồi sao?

Người đó hoàn toàn đồng ý, can đảm kết hôn với cậu chủ rồi sao?

Cậu chủ... không... không cần cô giúp nữa sao?

Cô im lặng cúi đầu, lời tới miệng định nói cũng nuốt ngược vào trong.

Chỉ thấy cậu chủ đi từng bước xuống lầu, lướt qua người cô, không nói câu nào, thậm chí không để mắt tới cô.

Cô thở ra một hơi, không biết là nhẹ nhõm hay thất vọng nhiều hơn.

Mím mím môi, cô định tiếp tục làm việc. Khuỷu tay đột nhiên bị người ởphía sau nắm chặt, kéo mạnh một cái, cả người cô va vào ngực cậu chủ.

"Cậu... cậu chủ?!". Không phải là không để ý tới cô, phải ra ngoài sao? Sao tự nhiên lại...

Cậu không quay đầu lại nhìn cô, túm khuỷu tay cô kéo thẳng ra khỏi cửa.

"Cậu chủ? Cậu muốn đưa em đi đâu?".

Cậu vẫn im lặng không nói lời nào, quay lưng về phía cô, kéo cô thẳngtới ô tô, nhét cô vào, giúp cô cài dây an toàn, quay người ngồi lên ghếlái, nhấn ga một cái, chiếc xe lao ra khỏi cổng.

Xe lao nhanhvề hướng ngoại thành. Diêu Tiền Thụ nhìn phong cảnh xung quanh, nuốtnước miếng vẻ bất an, quay đầu nhìn cậu chủ nghiêm túc chăm chú lái xe,vẻ mặt thành khẩn khóc mếu:

"Cậu chủ cậu chủ, em biết mình đã chọc giận cậu, cậu đừng kéo em tới chỗ núi rừng hoang vu thủ tiêu nha!".

"Cậu chủ hào hoa phong nhã, tương lai tươi đẹp, ngàn vạn lần không nênvì phạt em mà càng lúc càng trượt dài trên con đường phạm pháp đó!".

"...".

"Cậu chủ cậu chủ, em biết lỗi rồi! Em không cố ý cãi lời cậu chủ đâu,dù cậu không cần em, muốn bán em đi, cũng bán cho người nào ở gần mộtchút được chứ? Ừm... hay cậu tính bán em về nông thôn làm vợ người ta?".
Cậu siết chặt tay lái, khẽ nheo mắt liếc nhìn cô, đôi môi nhếch lên đột nhiên mở ra, "Tôi đồng ý với cô, một năm.".

"Hả?".

"Kết hôn giả. Kì hạn là một năm, sau một năm chúng ta ly hôn. Như vậy được rồi chứ?".

"...".

"Cô còn gì không hài lòng không?".

"... Không... không ạ.".

Cô vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu không khí trong khônggi­an nhỏ hẹp đột nhiên trở nên có chút ngượng ngập. Cô muốn nói gì đóđể phá tan khoảnh khắc nặng nề này, nhưng miệng cứ mở ra rồi ngậm lại,không có cách nào líu ra líu ríu như ban nãy được.

"Cô còn yêu cầu gì thì nói đi. Tôi ghét cô cứ ấp a ấp úng.".

"... Vậy nhỡ may có người thích thì sao đây ạ? Cậu chủ?". Nhỡ may nửa chừng cậu chủ yêu ai đó, cô phải làm sao?

Tiếng phanh "két" chói lói đập vào tai Diêu Tiền Thụ, người cô lao về trước theo quán tính, suýt nữa bay ra ngoài.

Cậu chủ nhìn chằm chằm vào tay lái, lạnh lùng nói, "Giờ cô đang mặc cả với tôi đấy à?".

"Không phải, cậu chủ, em...".

Không chờ cô nói xong, cậu lạnh lùng ngắt lời, "Hừ, vậy thì ly hôn sớm là được rồi.".

"...".

"Nhưng", cậu u ám quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn cô, rầu rĩnói, "Cô không được phép có ai trước tôi! Có đi ngoại tình cũng phải làtôi trước! Muốn ly hôn cũng phải là tôi nói trước! Cô nghe rõ chưa?".

"...". Ai mà kiểm soát được chuyện tình yêu chứ, nhưng mà, "Vâng, cậu nói thế nào thì cứ theo như thế đi.". Dù sao cô thích không có nghĩa cậuchủ cũng thích, cậu chủ ngứa mắt, cô cũng chẳng có cách nào lấy chồng.Cứ cho là cậu chủ thích, cũng không có nghĩa người đàn ông kia có thểkhoan dung việc cô có một cậu chủ và anh ta sớm nắng chiều mưa phải cùng phục vụ cậu chủ với cô.

"Xuống xe.".

"Hả? Ở chỗ nàysao? Cậu chủ, đây là cổng công viên trò chơi ở ngoại ô, sau khi trời tối sẽ không còn ai nữa. Hay là, cậu định bỏ rơi em như dự định ban đầusao?".

Cậu nhìn cô coi thường, mở cửa xuống xe trước, cầm di động gọi một cuộc gọi rồi vòng qua bên kia, mở cửa xe, lôi cô ra ngoài.

"Cậu chủ, ở đây đáng sợ lắm, cậu chưa từng nghe người ta kể chuyện công viên trò chơi có chuyện quái dị sao? Nửa đêm tàu hỏa sẽ tự chạy, cònbúp bê vải ở trong cửa hàng sẽ tự nhảy múa, chúng ta đi nhanh đi, ở đâyghê lắm.".

Cô vừa run rẩy dứt lời, một đoàn tàu lửa nhỏ dànhcho khách tham quan trong công viên chậm rãi tiến về phía họ, trên đóđầy ngập hoa tươi...

Hoa hồng, bách hợp, hoa rum, hoa phăng, hoathạch thảo, hoa bìm bìm... hỗn độn, chẳng quan hệ gì tới thông điệp cácloài hoa, chỉ đơn giản là gom vào càng nhiều càng tốt.

"Bùm bùm bùm.".

Mấy tiếng nổ vang lên trên bầu trời, pháo hoa sang ngời nở bung ngaygiữa không trung, bừng lên rực rỡ tới mức cô không khép được miệng vào.

"Tách.".
Tiếng mở hộp khe khẽ khiến Diêu Tiền Thụ quay đầu lại nhìn cậu chủ, chỉthấy một cái nhẫn kim cương sáng tới loá cả mắt đang nằm trong tay cậu,chiếu sáng khuôn mặt không mấy tự nhiên của cậu.

Mấy thứ này, cô thấy rất quen... là đạo cụ cầu hôn cô nói với cậu chủ:

"Ngỏ lời cầu hôn với phụ nữ, đầu tiên phải có nhẫn.".

"Mấy cara?".

"Càng lớn càng tốt nhỉ? Càng lớn thì xác suất thành công càng cao nhé.".

"...".

"Tiếp đó là hoa tươi!".

"Mấy bông?".

"Chỉ cần là hoa không cắm trên bãi phân trâu thì càng nhiều càng tốt! Càng nhiều thì tỷ lệ bị từ chối càng nhỏ nha!".

"...".

"Sau đó là pháo hoa!".

"... Mấy đợt?".

"Một đợt, một đợt là đủ rồi! Một đợt là có thể khiến tất cả phụ nữ cam tâm tình nguyện dụi vào lòng cậu chủ rồi!".

Cậu chủ gỡ nhẫn ra, ném cái hộp cầu kì nhưng vô dụng ra phía sau, "Những thứ cô muốn đều có rồi. Lấy tôi đi.".

Những thứ cô muốn đều có rồi, cảnh cầu hôn trọn vẹn nhất trong ảo tưởng của cô, hoa tươi, pháo hoa, nhẫn kim cương, hóa ra mấy hôm trước cậuchủ liên tục gọi điện thoại yêu cầu mấy đạo cụ cầu hôn ấy không phải vìNhược Nhược, mà là dành cho cô. Nhưng chìm đắm trong màn cầu hôn hoànhảo này nguy hiểm cỡ nào đây? Kết hôn và yêu là hai chuyện khác nhau! Cô phải nhớ thật kỹ, cậu chủ làm như thế chỉ là muốn kết hôn, muốn tiếpquản khách sạn, không quan tâm tới cái khác.

Cô biết, cô rõ ràng, cô hiểu, nhưng...

Cậu chủ hồ đồ - Tinh Dã AnhWhere stories live. Discover now