8.1

2.7K 152 38
                                    

Joy mới từ chỗ ban tổ chức buổi tiệc nghênh đón người mới của trung học về nhà, trên khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm tỉ mỉ bởi vì phẫn nộ mãnh liệt mà rạn nứt bong ra từng mảng.
"Tại sao?! Mẹ, tại sao mẹ có thể đáp ứng cho đi học trung học?" Cô cơ hồ là thét lên.
"Không có biện pháp a! Loại tình huống đó mẹ có thể không đáp ứng sao?" bà và con gái trong nội tâm giống nhau tràn đầy oán hận, biểu lộ trên mặt muốn có bao nhiêu âm lãnh thì có bấy nhiêu.
"Quái lạ , bác Manoban tại sao lại biến thành thích lo chuyện bao đồng như vậy!" Joy xoay hướng mũi tên chuyển chướng người khởi xướng.
Cô làm sao cũng không hiểu nổi bác Manoban tại sao đột nhiên lại hỏi tới Park Chaeyoung, Thậm chí chủ động hỏi mẫu thân muốn để cho Chaeyoung đến học tại trung học, cô càng nghĩ càng tức giận.
"Ông ta là người quản lý trung học, lại là người có thế lực trên thường trường, ông ta đã mở miệng mẹ sao lại không biết xấu hổ mà cự tuyệt." Bà cũng là một bụng tức giận đang chờ phát tiết.
Trong trường hợp trên buổi tiệc đông đảo quan khách tụ họp, bà cho dù có trăm ngàn lần không muốn cũng không thể lộ ra thần sắc khinh bỉ, cuối cùng trước mặt mọi người chỉ có thể cười cười nhận lời để cho Chaeyoung được đến trung học.
Nhưng bà lấy lý do Chaeyoung sau này đã có sắp xếp chương trình bồi dưỡng văn hóa chỉ còn thời gian ban đêm có thể lợi dụng, chỉ đồng ý cho nàng học lớp ban đêm nếu không Joy nhất định chịu không nổi.
"Con không cần, con mới không muốn cùng đứa tạp chủng kia học chung trường!" Joy một phen quăng gối ôm gấm tức sùi bọt mép.
Cô không cho phép nàng xuất hiện trong cuộc sống của cô, không cho bất kỳ người nào biết Chaeyoung là em gái cùng cha khác mẹ với cô!
"Dù sao con học lớp ban ngày nó học lớp ban đêm lại không đụng mặt." Biết rõ tâm lý con gái tức giận, bà ôn nhu khuyên bảo an ủi con gái bảo bối đang nổi trận lôi đình.
"Con chính là không muốn cho người khác biết đến nó, làm không tốt những người không biết sẽ nghĩ nó cũng là người của Park gia chúng ta!" Loại chuyện cổ vũ khí thế cho Chaeyoung, bà tuyệt đối không cho phép!
"Nhưng mà mẹ cũng đã đồng ý với bác Manoban rồi!" bà cũng là không cam tâm tình nguyện đồng ý!
"Con không biết, con không quan tâm a!" Sử dụng tư thái của người phụ nữ chanh chua đanh đá Joy cầm điện thoại lên liền đập bể.
"Joy đừng nóng giận vì nó không đáng a!" Nữ nhi lơ mơ làm mẹ chỉ có thể sủng nịch tùy ý cô ném đồ. Đập nát đồ vật trong tay Joy một thân ngang ngược cuối cùng bình tĩnh lại.
"Đúng rồi, trong buổi tiệc có quen biết quý công tử nhà nào không!" Thấy con gái cơ hồ phát tiết xong, bà tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác.
"Có thì có nhưng bọn họ so ra đều kém thiếu gia Manoban " Joy khôi phục tỉnh táo ngạo mạn phất tay ý bảo hạ nhân dọn dẹp phòng một chút.
"Con gái a, đừng chết hy vọng như vậy, Lisa tuy rất tốt nhưng quen biết thêm một ít con cháu của quan lớn danh nhân đối với con trăm điều lợi mà không một điều hại." Bà trong nội tâm hiểu rõ con gái cuồng dại người ta chưa chắc cảm kích, bà ôn nhu khuyên bảo.
Những năm gần đây Manoban gia rất ít nhúng tay vào chuyện của công ty, trên thực tế hiện tại người cầm quyền là Lisa , tuy trẻ tuổi nhưng có cái nhìn sắc bén và phong cách làm việc có trách nhiệm, là một quý cô có chất lượng tốt.
Bất quá, bà trong lòng biết rõ người đàn bà có tính cách cao ngạo cuồng vọng như Lisa, con gái sẽ không có khả năng khống chế, Joy mặc dù mềm mại nhưng Lisa càng kiêu ngạo, hai người nếu là miễn cưỡng gom góp thành một đôi người bị ăn tuyệt đối là Joy.
Dựa vào bà chứng kiến tương lai một nửa khác của Joy phải là người đàn ông hoặc phụ nữ biết nghe lời mới thỏa đáng.
"Nhưng người ta chỉ muốn Lisa !" Lần đầu tiên thấy nó, Joy nhất định nó là người yêu duy nhất của cô, đối với nó mê luyến càng ngày càng tăng đã đến tình trạng không có thuốc chữa.
"Quên đi, con cũng còn trẻ Lisa cũng vừa tiếp nhận sự nghiệp của Manoban gia còn nhiều thời gian" Bà không muốn hất nước lạnh vào con gái nên bà chấm dứt đề tài này.
Lúc này, một nữ hầu có vóc người trung bình đi vào phòng khách là quản gia Bae.
"Phu nhân, tiểu thư, xin hỏi muốn ăn khuya không?" Biểu hiện trên mặt quản gia vô cùng khép nép cung kính hỏi thăm.
"Joy , đói bụng chưa?" Bà đau lòng hỏi.
"Khá tốt" Vừa mới tiêu hao chút ít thể lực xác thực cần bổ sung dinh dưỡng.
"Ăn trước ít đồ a!" Bà đẩy đẩy Joy hướng nhà ăn ôn nhu dụ dỗ.
"Quản gia Bae , đợi chuyện trong bếp làm xong gọi Chaeyoung đến phòng khách chờ" Thấy con gái đã tiến vào phòng ăn, Park gia nữ chủ nhân lúc này mới hời hợt vứt xuống dưới một câu như vậy.
"Dạ vâng, phu nhân" Bà Bae vẫn là một bộ cung kính.
Mang theo tâm tình nơm nớp lo sợ, Chaeyoung ở đầu bếp một câu kết thúc công việc liền bước nhanh đi vào phòng khách. Nàng sợ tới quá muộn sẽ làm phu nhân không vui tuy từ trước đến nay phu nhân chưa từng bày ra nét mặt tươi cười trước mặt nàng chứ đừng nói là cho nàng sắc mặt tốt nhìn.
Phòng khách được trang trí hoa lệ tinh mỹ, bà Park ngồi ngay ngắn trên nệm gấm thêu thủ công tinh xảo phủ trên mặt ghế.
Bà để Chaeyoung đứng đợi hơn mười phút sau mới chậm rãi bỏ tách cà phê trong tay xuống.
"Tối mai bảy giờ tự mình đến phòng giáo vụ trung học báo danh!" Âm điệu không nóng không lạnh không mang một tia cảm tình.
"Trung học ? Báo danh?" Chaeyoung kinh ngạc trừng to con mắt nhất thời cho là lỗ tai nàng khả năng đã xảy ra chướng ngại nào đó, như là nghe nhầm.
"Đúng vậy, coi như mày may mắn ở trường học trong nước thành tích không tệ, tệ đến có thể làm cho một vị quản lý trung học mở miệng thay ngươi cầu tình thuyết phục tao cho mày đến trường. Khi ông ấy nói toàn bộ học phí đều miễn tao cũng chỉ có thể đáp ứng thôi" - Park phu nhân âm điêu cao ngạo thật không kiên nhẫn.
"Cám cơn phu nhân! Cám ơn phu nhân!" Qua mười giây đồng hồ Chaeyoung mới hoàn toàn tiêu hóa lời bà nói.
Chỉ thấy nàng cúi đầu khòm người luôn miệng nói cám ơn, Loại kinh hỉ từ trên trời rơi xuống này làm cho nàng nghĩ như là một giấc mộng làm người ta khó có thể tin.
"Nhớ kỹ, công việc mỗi ngày cần làm đều phải làm xong mày mới có thể đi học" Uống cạn cà phê trong ly bà nghiêm khắc ra lệnh.
"Dạ" Chỉ cần có thể đến trường bắt nàng làm cái gì cũng được.

"Còn nữa, không cho phép mày nói với bất kỳ ai quan hệ của mày và Joy nếu không tao tùy thời có thể tước bỏ quyền lợi đến trường của mày" Đứng dậy nâng lên cái cằm đang muốn đi ra phòng khách bà uy hiếp nói.
"Sẽ không, tôi tuyệt sẽ không nói nửa chữ" Chaeyoung cảm thấy mỹ mãn cam kết.
Kỳ thật nàng vốn cũng không thích để cho người khác biết rõ thân phận của nàng cho nên mệnh lệnh của bà đối với nàng mà nói căn bản cũng không phải là vấn đề.
Chaeyoung rốt cục có thể đi học!
Đây chính là kinh hỉ từ trên trời rơi xuống làm cho Chaeyoung cơ hồ một đêm khó ngủ.
Bởi vì chuyện này dù Joy tìm mọi cách làm khó dễ đối với nàng mà nói dường như trở nên không thống khổ không khó khăn nữa, thời gian tại Park gia trở nên không hề giày vò khó khăn nữa được đến trường có thể xoa dịu mọi hành hạ tra tấn.

[H] [ChaeLice] Little Rosé.Where stories live. Discover now