Chương 19

424 30 0
                                    

Nặc Nhĩ nhíu mày xoa thái dương, đêm qua hình như anh uống rất say, đầu vẫn còn hơi choáng do tác dụng của rượu vẫn còn
Lộc cộc! Lộc cộc
Diệp Tử loay hoay trong bếp làm bữa sáng cho Nặc Nhĩ, cô ngủ quên mất, thật hư mà!
"Diệp Tử, em làm gì thế?"
"Á!" Vì giật mình cô cắt trúng tay, máu từ ngón tay tuôn ra
"Anh xin lỗi, đưa tay cho anh"
Nặc Nhĩ không đợi cô cho phép, anh nắm tay cô cho vào miệng, mút vết thương
Diệp Tử tròn xoe mắt, mặt đỏ bừng, lúng túng rút tay về
"Em...em không sao"
"Em sao vậy? Mặt đỏ đến thế, em bị sốt hả? Anh đưa em đến bệnh viện" Anh nắm tay vội vã kéo cô đi
"Nặc Nhĩ, em không sao thật mà" Cô dậm chân phụng phịu
"Rồi rồi. Khó chịu chỗ nào phải nói anh nghe được chứ?" Anh búng trán cô
"Em biết rồi" Cô cười rạng rỡ, Nặc Nhĩ quan tâm đến cô
Cộc! Cộc!
"Để em ra mở cửa"
Cô chạy ra mở cửa, gặp người trước mặt, bước chân cô không tự chủ lùi về sau
"Nặc Nhĩ đâu?" Một toán người áo đen vây quanh khắp căn nhà, vẻ mặt sát khí tràn đầy
"Các người là ai? Anh ấy không có ở nhà" Diệp Tử toan đóng cửa
Một tên chặn lại cửa, mở toạc cửa ra. Nặc Nhĩ nghe thấy bên ngoài ồn ào, anh bước ra
"Chuyện gì thế Diệp Tử?"
"Nặc Nhĩ, họ muốn gặp anh" Cô ngập ngừng lo sợ
Cạch!
Cửa xe mở ra, một người đàn ông hoàn hảo tựa như một vị thần bước ra, đôi mắt lạnh lẽo ẩn sau lớp kính đen, hiên ngang bước đến
"Vũ Trấn" Nặc Nhĩ nghiến răng
~~~~~~~*~~~~~~~
Trong phòng khách, không khí căng thẳng, im lặng tột độ, một cây kim rơi xuống có thể nghe thấy cả âm thanh
Hai người đàn ông khí chất bất phàm ngồi đối diện với nhau
Một người ấm áp tựa như vầng thái dương, dịu dàng tựa như dòng suối êm ả
Một người lạnh lẽo tựa như Nam Cực, mạnh mẽ độc chiếm, tàn nhẫn như một con sói
"Chuyện gì đã xảy ra với Chí Huân?" Vũ Trấn trực tiếp vào thẳng vấn đề
"Hừ, ông diễn kịch hay đấy. Chính ông đã khiến cậu ấy trở thành như vậy, ông còn hỏi tôi sao?" Nặc Nhĩ cười khẩy, căm ghét nhìn anh
"Nói, tôi đã làm gì?" Vũ Trấn khoanh tay
Đến lúc này Nặc Nhĩ không thể chịu nỗi bộ dáng ngông cuồng của Vũ Trấn, anh nắm cổ áo Vũ Trấn gào lên
"Đến lúc này ông còn giả vờ với tôi sao? Tất cả là do ông"
Vũ Trấn tung một quyền vào bụng Nặc Nhĩ khiến anh ngã xuống sàn. Hai bên động thủ quyết liệt, không nương tay với đối phương

"Nặc Nhĩ, đủ rồi" Diệp Tử vội chạy vào kéo anh ra
"Lão đại, nếu thiếu gia thấy ngài bị thương, cậu ấy sẽ lo lắng" Một tên vệ sĩ vội lên tiếng ngăn cản
Quả nhiên chỉ vừa nhắc đến Chí Huân, Vũ Trấn liền dừng tay, anh kéo lại áo, chùi vết máu ngay khóe môi
"Là ông, trả Chí Huân lại đây! Ông hành hạ cậu ấy chưa đủ sao? Ông không phải là con người" Nặc Nhĩ xông lên toan đánh Vũ Trấn lần nữa, may mắn Diệp Tử kịp thời kéo anh trở về
"Nặc Nhĩ, ông ta đến đây không phải để đánh nhau với anh đâu, hai người hãy bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện" Diệp Tử vội giảng hòa
"Hừ" Nặc Nhĩ hừ lạnh, ngồi phịch xuống ghế
____________________
Phác Gia
"Trân Ánh, cha nhớ con đến chết đi được" Chí Huân ôm cậu bé cứng ngắc, liên tục hôn lên gương mặt soái ca kia
"Đừng làm con mất mặt chứ" Trân Ánh trề môi đẩy cậu ra
"Thằng nhóc kia, ngay cả nhớ cha con cũng không có sao?" Cậu làm bộ dáng uất ức
Người hầu trong nhà nén cười, hai cha con này cứ như là con nít vậy
"Aiz, nhớ nhớ. Nhớ muốn chết" Trân Ánh thở dài ôm cậu
"Vậy...hehe" Cậu nhìn Trân Ánh cười nham nhở chỉ lên má
"Con có món quà này muốn tặng cha" Trân Ánh phớt lờ yêu cầu của cậu, làm vẻ mặt bí mật
"Là gì vậy?" Chí Huân cảnh giác cùng tò mò
"Cha đưa tay ra đi" Cậu cười tươi
Cậu làm theo lời Trân Ánh đưa tay ra, nhìn dị vật trong tay, mặt cậu chuyển màu như tắc kè hoa, sau đó
"ÁAAAAAAAA"
Ngôi nhà một phen chấn động. Vừa nghe tiếng hét của cậu, người hầu lẫn vệ sĩ vội vã chạy vào. Họ trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn cả hai
Thiếu gia mặt mày xanh lè sợ hãi từng bước từng bước lùi xa khỏi tiểu thiếu gia. Ngược lại, tiểu thiếu gia vô cùng phấn khích, từng bước từng bước đến gần cầm râu gián quơ qua quơ lại trước mặt thiếu gia
"Mọi người mau bắt thằng nhóc đó cho ta, đem con gián đó tống khứ đi!" Cậu chạy ra sau đám người đó ra lệnh
"Dạ vâng vâng"
Vệ sĩ vừa tiến lên một bước, Trân Ánh hung dữ trừng mắt
"Ta là tiểu thiếu gia của các ngươi, các ngươi dám chạm vào ta. Ta sẽ không để yên, trở về vị trí"
Dưới sức ép của Trân Ánh, vệ sĩ đành lùi về. Chí Huân vội chặn đường, giận dữ nói
"Ta lớn hơn nó, các ngươi phải nghe lệnh của ta!"
"Các ngươi cả gan thì nghe lệnh của cha ta đi!" Trân Ánh lạnh giọng
Vệ sĩ lẫn thuộc hạ đều đau đầu khó xử, tình huống tiến thoái lưỡng nan này làm sao đây?
"Phụ thân đại nhân à"
Trân Ánh cầm con gián đuổi theo Chí Huân, cậu khóc không ra nước mắt, chạy vòng quanh sân nhà

[Chuyển ver/ChamWink] Mạnh mẽ chiếm đoạt: Cha! Ta ghét ngươi!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ