Phiên ngoại 3: Dã hợp

34.2K 1.3K 138
                                    

Vào một ngày xuân thời tiết tốt, bên cạnh biệt trang có một vườn trái cây, đi vài bước là tới, bên trong có rất nhiều những cây đào cổ thụ, bây giờ trong vườn hoa đào hồng nhạt nở rộ, hoa cỏ đủ loại, cánh hoa rơi đầy trời, gió xuân thổi cành hoa rung rinh. Chiều hôm đó Quý Cẩn Du mang tới một ấm nước trà xanh cùng hai chén uống trà, mời Cù Diệc đi thưởng hoa, thực sự Cù Diệc ở trong biệt trang đã chán ngấy, liền vui vẻ chạy tới.

Bên trong vườn đào vừa vặn có một bộ bàn ghế bằng đá ngay ở trung tâm vườn hoa, dùng cho người tới đây thưởng ngoạn, hai người tĩnh tọa, cùng thưởng thức hoa đào rực rỡ. Cù Diệc chậm rãi cúi đầu nhấp một ngụm trà xanh, hương thơm thoang thoảng, mắt nhìn hoa đào phấn hồng, điểm đầy đầu cành, y vốn là chăm chú ngắm hoa, nhưng vô tình, tâm tư dần dần - có chút bay xa, thời gian một năm lặng lẽ trôi qua, y mấy ngày này, trải qua rất vui vẻ, có thể cùng người yêu ở gần nhau, yên lặng nhìn hoa nở hoa tàn, chậm nhìn trời mây xoay chuyển, bình yên vượt qua bốn mùa, nguyên bản phải sống cuộc sống bình thường, nhưng lại vì một người mà trở nên thú vị, thời gian cũng bất giác trôi qua, trở nên phi thường nhanh chóng.

Khi còn trẻ, y cũng từng mơ mộng qua, cưới một thê tử dịu hiền, tương kính như tân, cùng vượt qua một đời này, nhưng lại chẳng nghĩ tới, mình ma xui quỷ khiến, cư nhiên trở thành người gả đi thay muội muội, lại có được thứ một đời xưa nay chưa từng nghĩ tới, tình yêu.

(Thụ thời trẻ toàn thế :v)

Quý Cẩn Du vốn cũng rất chăm chú ngắm hoa, ngắm thì vẫn ngắm, nhưng lại ngắm cả mỹ nhân.

Cù Diệc cứ như vậy, yên tĩnh ngồi cạnh bên hắn, cái gì cũng không nói, liền vô cùng câu nhân. Khắp toàn thân y, không chỗ nào trái với ý mình, từ đầu đến chân, đều là vì Quý Cẩn Du hắn mà đặc biệt làm riêng, khuôn mặt thanh tú, cần cổ thon dài, eo thon nhỏ, ngón tay mảnh mai cầm chén trà, cảm giác kỳ lạ nơi trái tim, hừng hực nóng bỏng, hắn nhìn đến cứng luôn rồi.

(Động dục everywhere ⊙﹏⊙)

Mỹ cảnh tốt như thế, nếu như không làm chút chuyện khiến người ta vui sướng, há chẳng phải phụ lòng tốt của thời tiết hay sao?

"Không bằng chúng ta đến gần xem đi?" Quý Cẩn Du đứng dậy, hướng Cù Diệc đưa tay ra. Cù Diệc không nghi ngờ, đưa tay cho hắn, hai người nắm tay, đi tới gốc cây đào cổ thụ cách bọn họ gần nhất.

Bỗng nhiên trong lúc đó, trời đất quay cuồng, Quý Cẩn Du kéo tay y lại, đặt Cù Diệc ở thân cây, ý xuân nồng đậm, hai con mắt thâm thúy của Quý Cẩn Du ngàn vạn nhu tình, như gió xuân đưa tình, chân thực có thể làm cho băng tuyết tan chảy, nhưng Cù Diệc biết, mỗi lần ở hắn xuất hiện vẻ mặt này, khẳng định có chuyện không tốt, hơn nữa với tính cách của hắn, rất có thể là...

"Thận Chi(*), nơi này không người, chẳng bằng, liền ở ngay đây, hử?" Quý Cẩn Du càng nói càng tới gần, cuối cùng ép ở trên người y ghé vào lỗ tai nói, cái ngữ khí kia, thật là câu nhân, còn tình sắc cắn vành tai Cù Diệc, trong nháy mắt, Cù Diệc cảm giác mình đứng cũng không vững nữa, cho dù là dựa lưng vào thân cây.

(*) Thận Chi: tên tự của bé thụ (chương 1 đoạn động phòng.)

"Không được!" Ban ngày ban mặt, tuy rằng nơi này hoang tàn vắng vẻ, không có những thôn dân khác, nhưng không thể bảo đảm bọn hạ nhân sẽ bất ngờ xông tới, đến lúc bị bọn họ nhìn thấy mình liệu có thể làm người được nữa hay không! Hơn nữa ban ngày ban mặt ở dưới đất làm chuyện như vậy, hắn cũng thật là... Không được! Cấp độ xấu hổ level max!

[ĐM Edit] Huynh Trưởng Xuất Giá Thay (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ