I SỢ HÃI

937 76 4
                                    

  -Có đánh không, không đánh tao đánh à nha - đứa nào đó trong đám bạn tôi réo.

-Từ từ - tôi đặt quân bài mình xuống, biết tỏng mình sắp thua đến nơi

Tôi đang đi Đà Nẵng, chắc cũng sắp đến nơi rồi. Tôi từng đi nơi này rồi, nhưng lần này đặc biệt, tôi được đi với bạn. Chúng tôi đồng ý đi tàu lửa vì nó rẻ, và không ai lo bị ói mửa như đi máy bay. Thật lòng thì tôi sợ đi máy bay. Với cả, đi tàu mới có thể tụm lại chơi bài như thế này. Chúng nó, lũ bạn ấy, ban đầu nhất quyết không đi tàu lửa. Nhưng sau khi được cho phép tự ý chia buồng ngủ, tụi nó chẳng kêu ca gì nữa. Cả thảy lớp tôi là 30 chục đứa, chia thành từng buồng, mỗi buồng chứa 4 đứa,(nhưng kiểu gì đến tối cũng nhồi nhét 5 6 đứa vào một buồng). Tôi ở chung buồng với con Chi, con bạn tốt bụng nhưng khó tính và hay kêu ca. Nó luôn khiến tôi cười, và đôi khi không ngừng được. Đứa còn lại có con Linh, với vô số biệt danh, nhưng nó không muốn tôi kể ra ở đây đâu. Nó tốt tính lắm, lại hài hước cũng không kém gì con Chi .

Tôi ngước nhìn đồng hồ, kể ra đi cũng hơn nửa đường rồi. Chúng tôi xuất phát lúc tối, tôi với con Chi suýt trễ vì lê la mua đồ ăn vặt. Chúng tôi sẽ đến Đà Nẵng, vừa kịp check-in khách sạn, bắt đầu chuỗi ngày chơi bời, tắm nắng, nhún nhảy lung tung trên bãi biển Đà Nẵng. Tôi háo hức, và nhìn những khuôn mặt cũng vô cùng háo hức của lũ bạn, tôi không thể nhịn cười được. Chúng tôi đánh bài sôi nổi, la hét um cái buồng của con Phương Anh, lúc này đang nhồi nhét hơn chục đứa. Tiếng xình xịch đều đều của xe lửa, tiếng cười giòn của bạn bè, tôi tưởng như chẳng thể nào bình yên hơn được nữa. Chơi đến quá nửa đêm, cô giáo lạch cạch mở cửa, giọng phật ý:

"Chơi gì mà muộn thế rồi vẫn chưa đi ngủ hử?".

Nghe thế, lũ bạn bắt đầu kì kèo mè nheo, ỉ ôi xin xỏ cô cho chơi thêm tí nữa. Cô cười xoà,  chỉ  nhẹ nhàng trách móc -"Chơi thì cũng phải biết giữ sức, bệnh tôi không nuôi đâu!". 

Sau khi cô đi một lát, một trong số tụi bạn, thằng Thái lên tiếng

-"Ê tao đói, có gì ăn không?".

Tôi nhìn con Chi, con Chi nhìn tôi. Chúng tôi không muốn cho chúng nó ăn đồ ăn vặt chúng tôi mua, nhưng nghĩ cho cùng, ăn không chia sẻ cũng chẳng vui. Tôi gật đầu với nó, rồi nó nói

-"Tao có vài bịch đồ ăn, nhưng cấm lũ chúng mày ăn hết đấy!"

Bọn trong buồng reo lên, thế tôi và Chi trở về buồng lấy đồ ăn. Đang đi thì con Chi huých cùi chỏ vào tôi một cái rõ đau. Nhưng thay vì quay qua trừng mắt nhìn Chi, tôi đảo mắt nhìn xung quanh, vì huých cùi chỏ là một ám hiệu cho thấy có "trai" gần đây. Rõ ràng con Chi không nhầm, đằng sau lưng tôi là một anh, tôi gọi vậy vì chẳng thể lớn hơn 25 tuổi, ăn mặc phong phanh, áo thun mỏng, quần jeans. Nhưng quần áo không hẳn là thứ tôi để mắt đến đầu tiên. Khuôn mặt anh ấy vô cùng hoàn hảo. Lông mày thẳng nghiêm nghị, nhíu lại. Đôi mắt sáng với đuôi mắt dài, đang bối rối nhìn tôi. Sóng mũi cao, đôi môi mím lại. Một lần nữa, con Chi không hề nhìn lầm, mà nó nhìn vô cùng chính xác. Không hề ngờ đến, anh mở miệng nói với tôi

-"Xin lỗi...".

Tôi trân trân nhìn anh, nhưng con Chi kéo tôi qua một bên, nhường lối cho anh đi. Anh nói

RUN!!!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ