Chương 3

18 0 0
                                    

Một đường đem Tiểu Ninh ôm về phòng, Tiểu Ninh trên người khoác áo khoác của hắn, được bọc kín lại, chỉ có khuôn mặt nhỏ lộ ra ngoài, có điểm sợ hãi đánh giá sắt mặt của An Dương.
Từ góc độ của cậu, chỉ có thể nhìn đến đường cong lưu sương cằm cùng hình dáng sườn mặt, nhìn không ra biểu tình gì, mà có được như vậy thâm thúy hình dáng nam nhân giống nhau đều nghiêm túc mà kiên nghị. Tiểu Ninh âm thầm ngưỡng mộ, chính là thời điểm chủ nhân đối hắn cười, thật sự  rất ôn nhu, rất đẹp.

An Dương đi không một đoạn thời gian, trong đầu suy nghĩ chút sự tình, tỷ như hắn vì cái gì sẽ nhớ kỹ Tiểu Ninh, tỷ như hắn nên như thế nào làm mới có thể làm Tiểu Ninh khôi phục bình thường một ít.

Trở lại ở cửa nhà, An Dương lúc này mới phát hiện tiểu gia hỏa trong lòng ngực đang nhìn chằm chằm vào hắn, hắn cười cười, nhìn Tiểu Ninh nói: “Từ ta túi tiền giữ cửa tạp móc ra tới, ở chỗ này xoát một chút.”
Tiểu Ninh làm theo, An Dương liền ôm hắn tư thế mở cửa, đem tiểu nô lệ trong lòng ngực trực tiếp đưa tới trên giường.

Nằm trên giường, Tiểu Ninh theo bản năng quấn chặt áo khoáctrên người, cúi đầu không dám nhìn thần sắc An Dương. Hắn bật cười xoa xoa đầu Tiểu Ninh , nâng lên cầm của cậu  làm cậu  nhìn hắn, ánh mắt mang chút áp bách hỏi: “Sợ hãi ta?”

Tiểu Ninh nhìn hắn, ánh mắt giống một con nai con mới từ bên người mẹ đi lạc giống nhau thanh triệt, cậu hơi có chút hoảng sợ mở to hai mắt, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

“Không sợ?” An Dương ép hỏi.
Tiểu Ninh nhìn hắn, cảm giác được cậu lại sắp cúi đầu nên nâng cầm cậu lên, An Dương trên tay hơi dùng chút điểm lực, Tiểu Ninh chớp chớp mắt, lắc lắc đầu.

An Dương cười, nhéo cằm cậu nhẹ nhàng quơ quơ, “Kia rốt cuộc là sợ hay là không sợ?”

Tiểu Ninh lộ ra có điểm ủy khuất biểu tình, rũ xuống đôi mắt cẩn thận nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là lựa chọn lắc đầu.

An Dương cảm thấy khá tốt hơn, duỗi tay kéo xuống áo khoác trên người Tiểu Ninh, mắt thấy cậu khẩn trương cả người đều căng  lên, thân thể sợ đến phát run, lại không dám từ chính mình duỗi tay né tránh.

Cậu không dám cự tuyệt, liền tránh né cũng không dám, chỉ có thể trơ mắt nhìn An Dương hướng tới gần cậu, ôm bờ vai của cậu, sau đó chậm rãi vuốt ve phía sau lưng của mình.

An Dương nhìn Tiểu Ninh hoảng sợ vạn phần biểu tình dần dần hòa hoãn một chút, bắt đầu trở nên có chút hoang mang, điểm run rẩy trên thân thể cậu được vuốt ve mới có một chút bình phục, thẳng đến cuối cùng thả lỏng lại, An Dương phát hiện Tiểu Ninh lại nằm  trong lòng ngực hắn.

An Dương ôm hắn, cười hỏi: “Ta ôm ngươi ngược lại không sợ hãi?”

Tiểu Ninh gật gật đầu, nho nhỏ giãy giụa một chút, giống như đang tìm cái gì đồ vật. An Dương biết cậu có thể sử dụng ánh mắt cùng động tác biểu đạt đồ vật cũng liền nhiều như vậy, vì thế từ đầu giường lấy cho cậu bản ghi nhớ cùng bút, chỉ thấy Tiểu Ninh viết ra: “Ta sợ chủ nhân không cần ta.”

An Dương sờ sờ đầu của cậu, hỏi: “Tiểu Ninh không phải cam đoan chính mình sẽ ngoan sao?”

Tiểu Ninh kiên định gật gật đầu, ánh mắt thực khẩn thiết tỏ vẻ khẳng định.
Hắn nhìn như thế đáng yêu Tiểu Ninh, nhịn không được ở trên trán cậu hôn một cái tỏ vẻ cổ vũ, hắn nhẹ giọng đáp ứng Tiểu Ninh nói: “Ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ không không cần ngươi.”

Ngước Nhìn An Bình ( Nhặt Được Một Tiểu Người Câm)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ