Chương 2

27 1 0
                                    

"Đánh số?" An Dương đối mặt với câu hỏi của  thầy thuốc, không khỏi có chút đau đầu, "Ta làm sao mà biết đến?"

"Chuyện này..." Bác sĩ do dự một chút, xét thấy hắn là bạn thân của ông chủ, nên không thể không khách khí mà  giải thích: "Có đánh số, mới có thể điều tra biết rõ về bệnh tình của hắn, biết đến hắn trước đây đã chịu qua những thương tổn gì, đối với loại thuốc nào có kháng thể hoặc là dị ứng hay phản ứng."

An Dương trừng trừng mắt, lúc này A Vu vừa vặn chạy tới, cầm trong tay vòng cổ giao cho bác sĩ: "Đánh số ở đây, làm phiền ngài. Tiên sinh, ngài đem hắn để xuống đi, để bác sĩ xử lý."

Nửa câu sau là đối An Dương nói, thấy hắn vẫn ôm cái tiểu nô lệ kia, A Vu không khỏi cười thầm, nhưng cũng thay tên nô lệ này cảm thấy may mắn.

"Uhm, tốt." An Dương đi vào bên trong, muốn đem người trong ngực đặt ở trên giường bệnh viện, thiếu niên lại đột nhiên mở mắt ra, rất sợ hãi dường như gắt gao nắm góc áo An Dương không chịu buông tay, liều mạng lắc đầu giãy dụa, trong đôi mắt thấm đầy nước mắt. An Dương cả kinh, y tá thấy thế tiến tới muốn dùng dây  trói, trói chặt tay chân của tiểu nô lệ, hắn giơ tay ngăn lại, nhớ tới trước đây không lâu hắn gặp được tình cảnh đó, tiểu nô lệ này chính là ở đây trải qua không biết mấy lần bị  bạo hành bởi những người này.

Trong lòng hắn mềm nhũn, ngồi ở bên giường ôm lấy cậu (ở đây mình sẽ xưng hô cậu và hắn để cho dễ hiểu hơn) , nhẹ nhàng dùng sức cậu liền dừng lại giãy dụa. Cậu vốn là không có nhiều khí lực, càng không phải là có ý định muốn phản kháng, lần này cũng chỉ còn lại chút nức nở  trong lồng của hắn.

An Dương cúi đầu hôn xuống trán của cậu, lấy tay lao sạch nước mắt của cậu, nhẹ giọng an ủi: "Không cần sợ hãi, ta mang ngươi đến xem bác sĩ, chỉ là bác sĩ mà thôi. Chờ thương thế của ngươi tốt lên liền đi, ta ở chỗ này chờ ngươi, sẽ không không muốn ngươi."

Nghe được lời này, tiểu nô lệ trợn to hai mắt, há miệng, không phát ra âm thanh nào.

An Dương thấy thế nhíu nhíu mày, thì ra cậu là một người câm, không trách cái gì cũng sẽ không giải thích.

A Vu đi tới, ở bên nhẹ giọng hỏi: "Ngài không bằng cho hắn làm cái tên đi? So với con số đánh dấu của hắn dễ dàng hơn."

Tên chữ đều là chủ nhân ban cho, cũng coi như là một loại thừa nhận tượng trưng dành cho nô lệ, A Vu dù đã thấy qua nhiều loại nô lệ, cũng không nhịn được đối với chuyện này nổi lên chút suy nghĩ đồng tình.

"Tên, được rồi..." An Dương thấy vừa nghe được lời ấy, tiểu nô lệ lập tức tha thiết mong chờ nhìn hắn, vừa là mong đợi, lại có chút sợ sệt.

Hắn cong khóe môi nở nụ cười, nói rằng: "Liền gọi tiểu Ninh đi, vừa vặn ta họ An, lấy họ của ta cùng ta, bảo đảm ngươi một đời An Ninh."

Kỳ thực bây giờ An Dương đối với chính mình cũng không hiểu được, hắn tại sao lại đối với hai mặt tiểu nô lệ mới chỉ gặp qua một lần tốt như vậy, hắn ước chừng là cảm thấy được cậu giống như một chú chó nhỏ mà hắn nhặt được ở ven đường, trừ hắn ra, cũng không có ai sẽ đối xử tốt với cậu.

Ngước Nhìn An Bình ( Nhặt Được Một Tiểu Người Câm)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ