Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Lương Tiểu Nhu đi theo vào tựa lên cửa, có chút luống cuống lại có chút đáng thương.
Giống như, mình không thể nào chen vào được, mình chỉ là một người ngoài mà thôi...
Nhưng, sự thật là mình đã bao giờ bước vào được thế giới của cô ấy đâu? Cô ấy đã khi nào để cho mình hiểu về cô ấy hơn đâu?
Mình còn đứng ở đây làm gì? Lương Tiểu Nhu hỏi bản thân, giơ tay lên từ từ, nhẹ nhàng cầm tay nắm cửa, có phải nên trở về hay không? Nhưng mà tại sao tay vẫn không nhúc nhích, chân cũng không nhấc lên được?
Nói đến cùng, vẫn là không cam lòng mà.
Không cam lòng cứ đi như vậy, tận sau trong đáy lòng vẫn hi vọng cô ấy có thể nghĩ tới cô dù chỉ chút thôi, giải thích cho cô nghe, có thể để ý cô nhiều hơn một chút.
Một lúc lâu sau, tiếng nói mà cô chờ mong nhất cuối cùng cũng vang lên ở sau lưng, "Chúng ta ra ngoài đi dạo đi."
Gần như là lập tức thả lỏng cơ thể. Lương Tiểu Nhu nghe thấy bản thân trả lời: "Ừ."
Hai người đi ra, không có lái xe, chỉ đi không mục đích ở trên đường. Khoảng cách giữa hai người cũng không phải quá gần, không có dắt tay, cũng không có sánh vai, Mã Lạc Xuyên trước sau vẫn luôn đi ở trước Lương Tiểu Nhu cách một khoảng vai.
Đi được một lúc, Mã Lạc Xuyên cũng không có dấu hiệu muốn nói chuyện, Lương Tiểu Nhu cũng không có mở miệng phá vỡ sự im lặng này. Cô nghĩ, cho dù cứ cùng ấy cô đi như vậy, cũng đã tốt lắm rồi.
Thật ra Mã Lạc Xuyên không phải cố ý như vậy, cô không biết nên nói gì, cô thậm chí có chút sợ đối mặt với Lương Tiểu Nhu, lo sợ cô ấy sẽ thấy thất vọng về mình. Ngoài ra, cô rất thất vọng, rất tức giận với bản thân mình, tức giận vì mình không đủ năng lực, tức giận vì chỉ có thể nhìn thấy người mẹ mà mình yêu quý nhất đau lòng rơi nước mắt vì mình.
"Cô không tò mò những gì vừa xảy ra ở Dật Đình sao?" Cuối cùng Mã Lạc Xuyên vẫn mở miệng, hỏi cái người kỳ cục lặng lẽ đi sau lưng mình.
"Tôi đang đợi cô chủ động nói cho tôi biết."
Những lời này, không giống như lời của một Lương Tiểu Nhu nhiệt huyết bốc đồng sẽ nói ra. Mã Lạc Xuyên hơi bối rối, quay đầu nhìn qua, Lương Tiểu Nhu mặc váy, đang mỉm cười với cô. Ngọn đèn bên đường rọi vào khuôn mặt xinh đẹp mỹ miều, một cơn gió thổi qua, thổi mái tóc dài ngang vai nhẹ bay. Cô ấy mặc váy làm làm cho người ta có một loại cảm giác như không phải người ở trên thế gian này.
Rõ ràng là mỉm cười, nhưng tại sao mình lại nếm ra được mùi vị của đau buồn?
Mã Lạc Xuyên lùi lại một bước, sánh vai với Lương Tiểu Nhu. Sau đó cởi áo khoác của mình ra khoác lên người Lương Tiểu Nhu, "Bây giờ đã vào cuối tháng mười, bên ngoài rất lạnh, cô mặc ít như vậy, coi chừng đừng để bị lạnh."
Lương Tiểu Nhu không thể tránh khỏ chút đó đỏ mặt, đây là áo của cô ấy, mặt trên áo còn vương lại mùi của cô ấy. Lương Tiểu Nhu hít sâu một hơi vào, thấm vào ruột gan.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT][Edit-Hoàn] Ngự Tỷ Quyết Đấu - Trình Xiển
RomanceTựa gốc: Ngự Tỷ Quyết Đấu - 御姐对决 Đồng nhân Pháp Chứng Tiên Phong 2 -法证先锋2同人 Tác giả: Trình Xiển - 程阐 Editor: Ddil Beta: Tuyết Thiên Tầm (7 chương đầu) Thể loại: Bách hợp, Hiện đại, Đồng nhân, Điều tra pháp chứng , HE. Nhân vật: Lương Tiểu Nhu, Mã Lạ...