Chương 5: Người thâm ái nọ

5.3K 354 24
                                    

           


"Sẽ gặp lại thôi, Ngôn nhi."

Trên Hồ Linh sơn, một nữ tử hắc y lẳng lặng nhìn nơi phương xa.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Hồ Linh tới nhân giới rồi."

"Ta biết." Lệnh Hồ Mị ngoáy ngoáy lỗ tai, trong đầu nghĩ: Tích nhi này luyện công hồ rống tới không tệ.

"Người còn không lo lắng?"

"Lo lắng gì chứ? Binh đến tướng chặn nước tới đất ngăn." Cà phê không tệ, lần tới để Uyển Ca nếm thử.

"Lệnh Hồ Mị!!" Một tiếng rống lớn.

"Trời ta ơi, ngươi muốn mưu sát thân tỷ của ngươi a?" Lệnh Hồ Mị thiếu chút nữa là bị Lệnh Hồ Tích dọa rớt khỏi ghế.

"Người không lo lắng cho bản thân, nhưng còn Uyển Ca tỷ với tiểu Yên? Họ thế mà là người thân cận nhất bên cạnh người, người lại không sợ Hồ Linh ra tay với họ?"

"Hồ Linh sẽ không làm vậy." Lệnh Hồ Mị để cà phê xuống trịnh trọng nói.

"Vậy cũng chưa chắc, hai ngàn năm đủ có thể thay đổi một người." Aiz, đại tỷ cũng thật là dễ tin người mà.

"....." Nghe Lệnh Hồ Tích nói xong, Lệnh Hồ Mị phiền lòng nhìn ra ngoài cửa sổ. Lệnh Hồ Tích nói không sai, hiện tại nàng cũng không biết Hồ Linh có còn là Hồ Linh lúc trước hay không, cũng không xác định được lần này Hồ Linh tới vì điều gì.

Để chúng ta mượn hồi ức của Lệnh Hồ Mị trở về hai ngàn năm trước.

"Hồ Linh, đối với ngươi vương vị trọng yếu tới vậy?"

"Thật xin lỗi Ngôn nhi, đây là di nguyện của mẫu thân, ta cần phải hoàn thành."

"Di nguyện, lại là di nguyện, Hồ Linh, khi nào ngươi mới có thể sống vì mình một lần?"

"Ngôn nhi. Thật xin lỗi."

"Lệnh Hồ Mị giao vương vị ra đi."

"Hồ Linh ngươi hà tất chi phải như vậy chứ?"

"Bớt nói nhảm đi, nếu ngươi không giao vương vị ra, thì đừng trách ta vô tình đó."

Hai ngàn năm trước Lệnh Hồ Mị còn chưa tu thành chín đuôi, chỉ có tám đuôi, mà Hồ Linh là con hỏa hồ có tu vi tương đương Lệnh Hồ Mị. Hai hồ chiến mấy ngày mấy đêm, cuối cùng vẫn là Lệnh Hồ Mị hơi hơi chiếm thượng phong. Lúc Lệnh Hồ Mị dùng toàn bộ khí lực đánh ra một chưởng cuối cùng, Hoa Ngôn lao ra cứng rắn thay Hồ Linh nhận một chưởng này.

"Ngôn Nhi...."

"Hiên tại ngươi thiếu ta một mạng đó. A a. Linh, vì mình mà sống đi."

"Ngôn nhi. Tại sao ngươi ngốc vậy." Nhìn thân thể Hoa Ngôn càng ngày càng trong suốt, Hồ Linh lần đầu cảm thụ được khủng hoảng khi mất đi.

"Không. Không, Ngôn Nhi nàng sẽ không chết, sẽ không chết. Không phải nàng nói ta thiếu nàng một mạng sao? Ta đợi nàng tới lấy, nàng tỉnh lại có được không.. Ngôn nhi..."

"Hồ Linh, đủ rồi, ngươi còn chưa rõ sao? Hoa Ngôn chỉ là không muốn để ngươi sống với cừu hận ở trên lưng."

"Lệnh Hồ Mị! Ngươi thì biết gì chứ! Ngươi cái gì cũng không hiểu! Tại sao mẫu thân ngươi đoạt mất thứ của mẫu thân, mà ngươi lại giết người ta yêu nhất! Tại sao.. Tại sao.."

[BHTT][Edit hoàn] Cửu vĩ hồ sinh tình - Duy An Chủ Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ