Choi Yoojung tắm xong, mặc áo sơ mi của Kim Doyeon vào, ôm bộ đồ mới thay ra.
- Kim Doyeon, mấy thứ này để đâu?
Nàng hỏi về phía cô đang đứng trước giá sách thu dọn lại sách vở.
- Đồ cần giặt cho vào sọt, đồ không giặt...
Kim Doyeon vô ý xoay người, nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh mắt hơi đơ lại.
Bên kia ánh đèn mờ mờ, sương như có như không, cô gái biếng nhác đứng đó, mang theo nét mềm mại sau khi tắm.
Choi Yoojung cao gầy, áo sơ mi của cô rất dài, che được đến giữa đùi. Nhưng, cũng chỉ là giữa đùi mà thôi... Đôi chân dài thon thả cân xứng không mang dép lê, bàn chân xinh đẹp trắng trẻo giẫm trực tiếp lên nền gạch, vừa sạch sẽ vừa gợi cảm.
Giống như chính Kim Doyeon nói, cô là một bác sĩ, thứ cô tiếp xúc nhiều nhất chính là cơ thể con người, đàn ông, phụ nữ... sớm đã nhìn thành quen.
Nhưng cô phát hiện, hóa ra giữa người với người vẫn có sự khác biệt, giống như lúc này, Choi Yoojung từ từ bước về trước, dường như trong lòng cô không còn nghĩ được chuyện gì khác.
- Đồ không giặt để ở đâu?
Choi Yoojung hỏi.
Kim Doyeon đè xuống chút xao động nơi đáy lòng, nhẹ nhàng dời ánh mắt đi chỗ khác, đặt quyển sách trong tay lên giá, nói:
- Mang vào phòng em đi.
- Phòng em dọn rồi à?
- Ừ.
Choi Yoojung đưa một tay vỗ vai cô:
- Rất tốc độ.
Nút áo sơ mi của nàng chưa gài lại hoàn toàn, hơi động một tí là xương quai xanh dưới cổ như ẩn như hiện. Kim Doyeon nghĩ, đồ cô đưa Yoojung đúng là lớn...
Doyeon dẫn nàng đến phòng nàng, phòng dành cho khách nhưng trước giờ chưa từng có ai ngủ lại, ga trải giường là cô mới thay nhân lúc nàng tắm vừa nãy.
Choi Yoojung để quần áo xuống, đi một vòng trong phòng:
- Kim Doyeon, nhà Do nhất định phải lạnh thế này à?
Cô nhìn nàng:
- Có sao?
- Có, không một chút hơi người, nếu không phải trên bệ cửa sổ có mấy chậu cây còn sống, em thật không cảm giác được nơi này có người ở.
Dứt lời, Choi Yoojung liền cười xinh đẹp nói:
- Đương nhiên, sau này có em, nơi đây sẽ đẹp hơn rất nhiều.
Kim Doyeon liếc nàng, người này hễ có cơ hội là tự tâng bốc mình ngay.
- Ê, qua phòng Do xem xem.
Choi Yoojung tò mò phòng cô có đơn điệu giống phòng cho khách này không. Nghĩ vậy, nàng liền túm lấy tay Kim Doyeon, kéo ra ngoài cửa.
- Đây là phòng Do?
Choi Yoojung quay đầu nhìn cô:
- Có thể vào xem không, chú ý nha, em đang hỏi với thân phận vị hôn thê nhé.
Kim Doyeon nhìn nàng nắm chặt tay mình giọng nói mang chút ý cười:
- Em không cần nhấn mạnh, sợ Do không mở cửa?
Choi Yoojung cong môi, đặt một tay lên ngực cô, bắt chước hồ ly tinh lẳng lơ trong phim truyền hình từ từ sờ xuống:
- Không phải người ta sợ Do không mở cửa sao, đối với bác sĩ Kim nguyên tắc, nếu em không có thân phận đặc thù thì sao tới gần được, đúng không?
Con ngươi Kim Doyeon đê mê, đè bàn tay không an phận của nàng lại:
- Do thấy em vẫn nên về khoác thêm áo khoác đi.
Choi Yoojung cứ không nghe, đôi mắt quyến rũ của nàng nhìn chằm chằm cô, đôi tay tựa bạch ngọc như không có xương từ từ khoác lên vai cô:
- Điều hòa nóng như vậy mà khoác áo khoác gì chứ... Do xấu hổ à?
Sắc mặt Kim Doyeon hơi thay đổi không dễ nhận ra, nàng hình như được voi đòi tiên rồi.
Trong cuộc đời của cô, trừ cơ thể của thi thể và bệnh nhân ra, cô chưa từng lại gần cô gái nào như vậy. Một là tính cô vốn lạnh nhạt, hai là trong lòng cô từ lâu đã ngầm chấp nhận một bóng dáng mơ hồ, người Kim gia luôn tuân thủ lời hứa, nếu cô đã có vị hôn thê thì không được xằng bậy với cô gái khác.
Hiện tại, bóng dáng mơ hồ kia đã rõ ràng đứng trước mặt cô. Tuy không giống với cô gái trong tưởng tượng của cô nhưng lòng cô không hề bài xích.
- Nè, có phải Do xấu hổ không?
Choi Yoojung thầm dương dương đắc chí, nàng nói mà, sơ mi trắng là thần khí câu dẫn!
Kim Doyeon tự cảm thấy bản thân không phải xấu hổ, mà là nàng dựa gần như vậy... cô rất không thích ứng. Cô lách qua Yoojung đi vào:
- Xem xong chưa, xong rồi thì về ngủ.
Choi Yoojung bước nhỏ theo sau Doyeon:
- Do vẫn chưa nói có phải Do xấu hổ hay không...
Nàng chợt dừng lại, mở to mắt nhìn Kim Doyeon, cô đưa lưng về phía nàng nên nàng nhìn rất rõ ràng vành tai ửng hồng nhàn nhạt của cô.
Choi Yoojung nuốt nước bọt, tai đỏ? Od god, sao cảm thấy đáng yêu quá vầy nè?! Bác sĩ Kim nhà nàng thật sự xấu hổ kìa!
Kim Doyeon nghe phía sau thật lâu không có động tĩnh, vừa định xoay người nhìn thì tai mình chợt lạnh.
Yên tĩnh không tiếng động, hai người đều sững sờ.
Một người đưa tay nắm tai một người, người còn lại bất ngờ không kịp chuẩn bị, màu đỏ hồng càng thêm đậm.
Choi Yoojung chỉ là hành động tùy tâm, thấy đáng yêu thì sờ nhưng không ngờ thứ bị dọa lại là trái tim mình. Nếu so sánh với những chuyện khác nàng từng làm thì chuyện này cũng không tính là mờ ám gì... nhưng nhịp tim nàng cứ đập liên hồi.
- Em làm gì đó?
Cô túm lại cổ tay nàng, ánh mắt trầm xuống.
Choi Yoojung lẽ ra sẽ mở miệng trêu Kim Doyeon một phen, nhưng bây giờ làm thế nào cũng không nói được.
- Tai, tai Do đỏ.
Kim Doyeon hạ mi mắt nhìn nàng, nàng không mang giày cao gót, lùn đi một đoạn, thêm vào đó là nàng gầy nên ở trước mặt cô có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn. Cô nắm cổ tay nàng hơi chặt:
- Ừ, sau đó thì sao?
- Sau đó, sau đó chính là đỏ.
Kim Doyeon kéo Yoojung về phía mình, hơi khom người:
- Là em đỏ chứ.
- Hả?
Choi Yoojung ngẩng đầu nhìn , bốn mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc.
Ánh mắt cô rất chăm chú, rõ ràng là lạnh nhạt, nhưng nàng lại thấy hơi ấm áp:
- Em, em đỏ ở đâu chứ?
Kim Doyeon đưa tay véo mặt nàng:
BẠN ĐANG ĐỌC
[LONGFIC] [CHUYỂN VER] ĐẸP LÀ SỐ 1 - DoDaeng
FanfictionChỉ là mình thấy tình cảm giữa Doyeon và Yoojung thật sự rất đẹp, từ họ mình có thể nhìn thấy được mình và người bạn rất thân của ngày xưa.