Chap 9

730 52 14
                                    

Hít một hơi thật sâu, tay trái Eunha siết chặt phong thư màu trắng, tay phải co lại hướng đến cánh cửa phòng làm việc của Sowon gõ nhẹ ba tiếng.
" Vào đi "
Dù đã đắn đo suy nghĩ và đưa ra lựa chọn trước khi đến gặp Sowon nhưng tâm trạng Eunha hiện tại rất căng thẳng. Eunha đang lo sợ, cô ấy sợ phải đối diện với cái nhìn lạnh lẽo của Sowon. Hơn một tuần sau buổi chiều Chunji gặp tai nạn thì Sowon không còn nói chuyện hay đúng hơn là không còn quan tâm đến sự hiện diện của Eunha nữa. Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa và đó thứ khoảng cách vô hình không thể xóa bỏ hay rút ngắn được.
" Sowon " Eunha gọi khẽ, khép lại cánh cửa sau lưng.
Ngay cả khi hai người ở đang ở trong phòng làm việc, khoảng cách chỉ vài bước chân có thể chạm đến người kia thì Eunha vẫn cảm giác được khoảng cách vô hình giữa mình và Sowon. Hai người quá khó khăn, luôn luôn khó khăn để đối diện hay lắng nghe nhau.
" Sowon " Eunha tiến thêm một bước đến gần chiếc bàn làm việc. Từ lúc bước vào văn phòng ánh mắt Eunha luôn trực diện nhìn về phía Sowon. Trong ánh mắt là sự chân thành, một chút lo sợ và có rất nhiều tình cảm, thứ tình cảm mà Sowon không thể nhìn thấy được.
Tâm trạng Sowon những ngày qua thật sự rất bi thảm, thảm đến không thể dùng vài chữ đơn giản có thể miêu tả hết. Eunha chắc chắn không biết Sowon đã đau lòng, đã ghen tỵ đến phát điên khi tận mắt nhìn thấy cô ấy mỗi ngày đều rời xa mình để ở bên cạnh Chunji. Hàng tỷ lần Sowon ép mình không suy nghĩ nhưng ngày qua ngày những suy nghĩ đó vẫn cứ đeo bám hành hạ Sowon. Sowon là người rất sợ tổn thương, bề ngoài luôn tạo cho mình một lớp băng dày để cố thủ nhưng trong lòng Sowon có một khoảng trống vô tận mà khoảng trống đó nếu không phải Eunha thì không ai có thể bước vào hay lấp đầy nó. Những ngày qua, Sowon luôn cố tỏ ra lạnh lùng, thờ ơ với Eunha là vì Sowon rất sợ bản thân không kiềm chế được sự ích kỷ và cảm giác muốn chiếm hữu cô ấy. Sowon sợ thêm lần nữa tổn thương Eunha nên cách tốt nhất là tránh thật xa cô ấy.
Những gì có thể làm Sowon đều đã làm hết nhưng đến cuối cùng vẫn là thất bại. Khoảnh khắc Eunha bước vào văn phòng và gọi tên mình, Sowon biết trái tim này sẽ lại ngoan cố tiếp tục yêu cô ấy.
" Sowon, em có chuyện ... "
" Tôi đang bận, có gì nói sau " Lạnh lùng, dứt khoác và hoàn toàn phớt lờ đối phương. Sowon không muốn nhanh như vậy đã đầu hàng Eunha mặc dù điều duy nhất mà Sowon muốn làm lúc này là lao đến ôm lấy cô ấy. 8 ngày. Sowon thật sự nhớ Eunha đến phát điên rồi.
" Sowon, em có chuyện muốn nói " Eunha quyết định đến đây thì cô cũng lường trước phản ứng của Sowon. Sớm hay muộn cũng phải đối diện thế nên hôm nay dù có xảy ra chuyện gì cô cũng phải nói rõ với Sowon.
" Được rồi, nói nhanh đi " Đóng mạnh sấp hồ sơ lại rồi cố ý ném cho Eunha cái nhìn cau có. Sowon muốn dùng thái độ của mình để ép cô ấy rời đi càng sớm càng tốt.
Eunha bước thêm một bước đứng đối diện Sowon rồi nhẹ nhàng đặt phong thư màu trắng lên bàn làm việc, đẩy nhẹ nó về phía Sowon.

" Đây là gì ? " Sowon khó chịu nhìn phong thư rồi lại nhìn Eunha bằng ánh mắt nghi ngờ.
" Em muốn từ chức "
" Tại sao muốn từ chức ? "
Gần như lập tức Eunha nghe được âm thanh va đập giữa lồng bàn tay Sowon và bề mặt bàn. Eunha đã hình dung được Sowon sẽ nổi giận nhưng cô không nghĩ Sowon lại phản ứng đáng sợ như vậy.
" Tôi hỏi tại sao muốn từ chức ? "
" Em ... "
Gương mặt Sowon đanh lại, ánh mắt xoáy thẳng vào mắt Eunha trong lúc chờ câu trả lời làm cô ấy sợ đến đứng không vững.
" Là kẻ nào ức hiếp cô ? " Chỉ cần Eunha nói tên, bất cứ kẻ nào trong công ty dám ức hiếp cô ấy thì chắc chắn Sowon sẽ khiến kẻ đó phải trả giá.
" Không ... không ai ức hiếp em cả " Eunha vội vàng giải thích vì cô không muốn nhìn thấy một Park Kyung thứ hai bị sa thải vì mình. Lần này Eunha từ chức là cá nhân cô cảm thấy không phù hợp với công việc ở phòng marketing chứ không liên quan đến những người khác.
" Vậy đó là lý do gì ? "
" Sowon ... thật ra em cảm thấy mình đang phí thời gian ở phòng Marketing " Eunha dừng lại để quan sát phản ứng của Sowon trước khi tiếp tục " Em không phù hợp với Marketing, chuyên ngành của em là thiết kế thời trang và nếu em tiếp tục làm việc ở Queen sẽ chỉ phụ sự kì vọng của Appa và Sowon "
" Đây có phải lý do chính ?  " Sowon không muốn miễn cưỡng Eunha làm những việc cô ấy không thích nhưng qua ánh mắt Sowon biết Eunha còn có điều che giấu.
" Đó chỉ là một phần ... " Eunha lo lắng cắn nhẹ môi dưới khi sắp phải nói ra quyết định khó khăn của mình sau cả tuần suy nghĩ " Thật ra em đã nhận lời đến làm việc ở JK "
" JK ??? "
" JK là công ty của ... gia đình Chunji "
" Cô phụ sự kì vọng của Appa và cãi lại lời tôi chỉ vì tên người yêu của cô ? " Sowon giận đến hai hàm răng nghiến chặt lại, bàn tay đang chống trên bàn làm việc cũng phát run vì sự kiềm chế của chủ nhân nó. Sowon có thể chấp nhận lá thư từ chức của Eunha, thậm chí Sowon có thể giúp cô ấy mở một công ty thời trang riêng để cô ấy thỏa sức phát huy khả năng thiết kế nhưng Sowon tuyệt đối không chấp nhận Eunha nhận sự giúp đỡ của Chunji. Không bao giờ.
" Em không có ý đó ... nhưng JK là một công ty thời trang lớn và ... Chunji bị tai nạn vào tuần trước. E-em chỉ muốn giúp anh ấy "
" Cô đã quyết định từ trước ? " Lá thư từ chức trên bàn bị Sowon tức giận nhàu đến biến dạng.
Eunha không dám trả lời mà chỉ gật đầu rồi cúi gầm mặt xuống để né tránh ánh mắt đầy sát khí của Sowon. Trước khi trở về Hàn Quốc, Chunji đã muốn Eunha về làm ở JK, ở đó cô vừa thực hiện được mơ ước thiết kế thời trang của mình mà hai người còn được ở gần nhau từ từ bồi dưỡng thêm tình cảm. Ban đầu Eunha còn do dự nhưng sau khi Chunji gặp tai nạn và các dự án do anh quản lý phải tạm dừng thì cô càng có lý do để về JK giúp anh. Sự ra đi của Eunha có thể sẽ khiến Sowon tức giận nhưng cô cho rằng đó là việc tốt cho tất cả. Chỉ cần Eunha rời khỏi Queen thì không ai có thể nói Sowon thiên vị và ưu ái cô nữa.

Longfic - [WonHa] chuyển ver - ( Only You ) Sowon & Eunha Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ