Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ~
Lúc đó, trời mưa rất to, khi cô đang đứng trú mưa dưới mái hiên của một căn nhà bỏ hoang, cô nghĩ mình thật cô đơn khi phải ở đó chờ đợi trời mưa tạnh, thì lúc này, cô đã nhìn thấy một bóng dáng người quen quen hiện lên trong làn mưa càng lúc càng rõ rệt, đó là Phong. Cô thấy anh cầm một chiếc vali thì liền phì cười, hóa ra những đứa con nhà giàu lại thích đi bụi đến như vậy, anh thì lắc đầu khó hiểu...
" Nhà cậu có cửa hàng phải không?"
" Cửa hàng?? làm gì có! chỉ có cửa tiệm nhỏ thôi!!"
" Thế cửa tiệm cậu có làm ăn phát đạt hoặc đông khách không?!"
" Cũng tạm ổn?! ể!! mà sao cậu quan tâm tới nhà tôi dữ vậy!?"
........
Nhìn tập tài liệu và một số hồ sơ của nhân viên khiến Phong hơi đau đầu và mệt mỏi, mỗi lần như thế anh đều lấy ảnh của cô ra và nhìn ngắm nó thật lâu, chẳng hiểu vì sao nữa, những lần như vậy, anh thấy mình như có thêm sức mạnh để làm việc hơn, từ ngày cô mất, đêm nào anh cũng nằm mơ thấy cô, thấy dáng vẻ cô cứ mờ nhạt dần, khi ai đó nhắc về cô anh đều cố gượng cười và tỏ ra rằng mình vẫn rất ổn, nhưng anh vẫn rất muốn được khóc nhưng rồi lại dặn lòng mình phải mạnh mẽ, vì anh biết, cô sẽ rất thất vọng nếu anh cứ yếu đuối như vậy... rồi cho đến một ngày, tại buổi tiệc mừng hợp tác giữa công ty anh và tập đoàn CEIL thì anh đã nhìn thấy một cô gái rất giống cô, mặc dù chỉ là lướt qua 3,14s nhưng anh vẫn nhận ra cô, tiếc là khi anh quay lại thì cô gái đó đã biến mất...
" Cô là ... ?!"
" Tôi tên Dương Kì Y! nhưng mà anh hỏi như vậy là có mục đích gì? tính bắt cóc tôi đem bán sang Trung Quốc à?!"
" Tôi có thiếu tiền đâu mà phải bắt cóc cô, tôi bắt cô về nhà tôi??!"
" để làm gì???"
....
Phong cầm một bó hoa thật đẹp đứng trước nhà cô, nở nụ cười thật tươi nhìn cô, cô cũng nhìn ra phía anh, trên khóe mắt cô có vài giọt nước mắt, cô cũng không hiểu vì sao nữa, có lẽ cô thấy để có được ngày hôm nay hai người đã trải qua rất nhiều chuyện nhưng nó không phải là tất cả, nếu hôm nay anh đến đây là để tỏ tình cô, nhất định cô sẽ bằng lòng, Phong từ từ tiến về phía cô rồi đưa bó hoa cho cô :
" Hôm nay anh đến đây là để bắt cóc em về như lời anh đã nói lúc trước !"
" Để làm gì?!?"
"Để làm vợ anh!!"
Cô liền chạy đến ôm chầm lấy anh, thật ra đối với cô, chỉ cần một cái ôm, một cái hôn vậy là đủ. hai con người, hai trái tim đã là tất cả...
.......
"Hoàng Nam Phương!! nhanh lên nào! sao con lề mề quá vậy?!" Hân vừa nhìn đồng hồ vừa giục thằng bé.
" chờ con tí nữa thôi mẹ!"
" con tính bắt mẹ chờ đến bao giờ nữa đây, ba con sắp về đón hai mẹ con mình rồi đó!"
" thế chẳng phải lúc nào mẹ cũng nói với con là chờ đợi là hạnh phúc hay sao!"
Hân liền liếc thằng bé, từ lúc nào mà nó lại đối đáp với mình như vậy chứ, thiệt tình bó tay với nó mà, coi như là cô thua nó đi, đành phải ngậm ngùi ngồi chờ nó. Vừa lúc Phong về, anh thấy Hân với vẻ mặt xịu xuống, liền hỏi cô :
" em sao vậy, không khỏe à?"
" anh vào xem quý tử của anh kìa! làm gì mà lâu thế không biết nữa?! nó bắt em chờ nó nãy giờ!!"
" thằng nhóc này, sao lại bắt mẹ đợi thế hả?" Phong bước vào nhà và xem thằng con mình nó đang làm cái gì mà lâu dữ vậy.
3,14' sau...
Hân không nghe thấy một tiếng động gì nữa, hai người kia thật sự rất yên lặng, chuyện gì đã xảy ra ??? cô liền gọi tên nhưng không ai trả lời, cảm giác có cái gì đó rất kì lạ, cô liền tự thân vận động, liền bước lên phòng của con trai mình, khi cô bước vào cũng không thấy ai, cảm giác cô lúc này thật sự rất lo lắng, chẳng lẽ ... hai người họ đã bị bắt cóc??
Mọi hoang mang đang vây quanh tâm trí của cô, lúc cô quay người lại thì từ đâu bay ra những cây pháo bông và hoa rơi nữa làm cho cô giật cả mình, không hiểu hai cha con nhà này đang làm gì nữa, rồi từ đằng sau lưng cô, bé Phương đang cầm trên tay một chiếc bánh sinh nhật với dòng chữ có chút nghiêng nghiêng và méo mó " chúc mừng sinh nhật mẹ" khiến cô vừa cảm động lại vừa buồn cười :
" Bánh con mua ở đâu đấy?!"
" Bánh này là do dì Hương dạy con làm đó mẹ '3' " nói rồi, thằng bé hí ha hí hửng đưa chiếc bánh cho mẹ với ánh mắt rất đáng yêu, cô liền ôm con vào lòng rồi xoa đầu thằng bé, và nhìn Phong cười, hôm đó cả nhà cùng đi picnic và như là để mừng sinh nhật Hân, Phong thấy vẻ mặt của con và vợ mình như vậy thì hạnh phúc lắm, cuối cùng họ cũng có thể bên nhau mãi mãi về sau...
NT.
Takahana - 9/4/2018.
BẠN ĐANG ĐỌC
Mình yêu nhau lần nữa nhé em!(FULL)
General FictionThanh xuân của chúng tôi chỉ thoáng qua như một cơn gió, chúng tôi không thể biết được đối phương đang nghĩ gì, tình cảm cứ thế lớn dần, không ai nói gì, chỉ lặng lẽ lướt qua nhau, tuổi thanh xuân trôi qua thật lặng lẽ .. ảnh bìa : nguồn Internet ...