Đợi chờ...

681 23 4
                                    

Người phụ nữ tỉnh giấc trên ghế đá bên một trạm tàu cũ đổ nát, đầu óc cô mụ mị không phân biệt nổi chuyện gì đang xảy ra với mình. Hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, rốt cục cô cũng thấy một thứ đáng nhìn: Cột đồng hồ của trạm ngừng chạy ở mốc năm giờ.

"Năm giờ sáng hay năm giờ chiều thế nhỉ?" Cô tự hỏi.

Bầu trời xám xịt không rõ là ban sớm hay chiều muộn, gió hiu hiu thổi cuốn theo những chiếc lá bàng khô lăn dài trên đường nhựa. Một đoàn tàu hỏa cập bến, rẽ gió thổi bung những chiếc lá bay sang hai bên cùng cát bụi. Chỉ có vài người thưa thớt gồm cả nhân viên đường sắt xuống cái trạm cũ kĩ giữa muôn vàn cỏ dại cao ngút đầu người này. Tình cảnh xác xơ đến thảm hại, người phụ nữ thấy chán nản chẳng hiểu vì sao...

Bỗng có tiếng thỉnh chuông chùa từ đâu đó... Từng tiếng vang lên, inh inh vọng lại đây như lay tỉnh thần trí người phụ nữ. Cô giật mình, hoảng hốt bật dậy khỏi ghế đá và lắp bắp:

"T-Tôi ph-phải đi... đi nhanh..."

"Cô đi đến đâu?" Một người nhân viên đường sắt lại gần hỏi chuyện, da anh ta khô khốc và nhợt nhạt quá thể như bị trát một lớp bột lên vậy.

"Tô-tôi phải về... về n-nhà... nhà" Người phụ nữ vô thức trả lời.

Rồi cô im bặt, vò đầu bứt tai. Tại sao cô lại ở đây? Về nhà bằng cách nào? Đường nào? Nhà nào? Cô hoàn toàn không nhớ một chút gì chuyện trước đây. Tưởng chừng như cuộc sống của cô chỉ vừa mới bắt đầu cách đây ít phút.

"Tôi hiểu rồi! Thế thì cô phải nhanh chân lên, chuyến tàu về cuối cùng sắp chạy rồi!"

"Hả! Thế tàu nào? Ở đâu?"

"Cô đi vào bên trong trạm, xuống cầu thang rồi đi ra ngoài là thấy đường ray ngay."

Người đàn ông vừa hướng dẫn vừa chỉ tay vào căn nhà gọi là "trạm". Đó là một căn nhà cao tầng cũ kĩ có cánh cửa sổ và cửa chính đã bị giật tung ra, nước sơn thì tróc cả trong lẫn ngoài. Từ ngoài nhìn vào nó chỉ bé vừa bằng một căn phòng đơn, cùng phía với cửa sổ là lối cầu thang.

Người phụ nữ quay đầu lại định cảm ơn anh nhân viên thì anh ta đã đi khuất từ bao giờ, kể cả những hành khách xuống tàu khi nãy cũng vậy. Thoáng chốc chỉ còn mỗi cô ở lại. Cô sợ hãi, cuống lên chạy vào trong trạm mong sao kịp chuyến tàu kia thì bị kéo lại. Một đứa bé gái nhỏ nhắn trắng trẻo đang nắm chặt tay cô không buông. Từ ánh nhìn đầu tiên vào đứa trẻ, trong sâu thẳm trái tim cô đã sinh ra một thứ cảm xúc quyến luyến nào đó. Cô biết mình không thể bỏ lại nó...

"Cháu bé cũng đi về à?"

Đứa bé không trả lời, chỉ nhăn mặt khó chịu. Người phụ nữ đành bỏ qua và tiếp tục nắm tay nó đi. Lối cầu thang đá trơn trượt với từng bậc thang hẹp như lối cầu thang của những tòa nhà chung cư cũ. Cả hai nắm tay nhau lần bước từng chút một.

"Mệt quá, khó thở nữa...!" Người phụ nữ thầm nghĩ.

Cô tự hỏi lối cầu thang này còn dài và sâu đến mức nào nữa... Và... cái cảm giác nặng trịch ở bụng như đeo một cục đá từ đầu đến giờ là sao? Tất cả mọi thứ xảy ra đều kì lạ không thể lý giải nổi và cũng không cho người trong cuộc có thời gian lẫn tâm trí để suy nghĩ về nó.

Các mẩu truyện Creepypasta [Còn tiếp] Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ