Đám tang của một người

354 16 14
                                    

Mới sáu giờ sáng, tiếng chim hót bình minh bị át hẳn bởi tiếng kèn trống, bực mình chẳng ngủ nữa, tôi bật dậy khỏi giường. Bước thấp bước cao rời khỏi căn phòng của mình, tôi nương theo tiếng kèn "Lâm khốc" tìm đến phòng khách rồi cứ thế đứng tựa cửa với bộ mặt đần thối ra nhìn vào trong.

Nhà tôi có tang.

Đó là đám tang của một người nào đó có liên quan máu mủ với tôi. Nhạc đám ma eo éo suốt đêm làm tôi không thể nào yên giấc nổi. Thực ra mười một giờ đêm là họ ngừng đánh rồi nhưng vì cả ngày phải nghe thứ tiếng đó nên đâm ra tôi bị ám ảnh.

Tôi ghét đám ma.

Kìa, mẹ đang khóc vật vã bên cạnh bố. Sao bố chẳng nói gì chỉ kệ mặc mẹ khóc lóc trách cứ ông vậy? Tôi lấy làm lạ! Bố còn chẳng buồn quát nạt hay chửi lại... Như mọi khi.

Tôi không dám đi về phía đó. Mỗi lần hai người họ cãi nhau đều khiến tôi thấy sợ hãi và bất lực. Dẫu đúng hay sai thì sau cùng người làm lành trước vẫn luôn là mẹ mà thôi. Tựa như một vòng lặp không lối thoát. Dù cho chúng ta đang sống giữa thời hiện đại thì cái tư tưởng phong kiến bén rễ ăn sâu trong đầu óc những người thuộc thế hệ cũ hàng ngàn năm đâu có dễ gì mất đi. Mẹ đã sống như thế, đầy nhẫn nhịn trước tất cả họ hàng bảo thủ bên nội lẫn cái tính gia trưởng đặc thù của bố, cả chục năm.

"Nếu không vì chúng mày thì tao đã bỏ bố mày từ lâu rồi. Tao chỉ vì con cái mà chịu đựng tất cả."

Bỗng nhớ lại lời mẹ hay than thở với tôi mỗi khi xảy ra cãi vã với bố trong nước mắt nhạt nhòa. Mẹ nói những lời ấy, lặp đi lặp lại như thể vô tình khẳng định rằng đã từ lâu chẳng còn yêu thương nổi gì chồng mình nữa mà sống với ông chỉ vì lũ con cần một người bố. Thâm tâm tôi nghĩ lũ chúng tôi đã trở thành xiềng xích ràng buộc mẹ với cuộc sống hôn nhân tù túng đầy tủi hờn này. Tôi luôn tự hỏi đến bao giờ và làm cách nào thì mẹ mới được giải phóng.

Những tưởng mẹ sẽ nhẫn nhịn mãi như thế hết cả cuộc đời, cuộc sống sẽ luôn lặng lẽ trôi qua với những cơn sóng ngầm mâu thuẫn giữa mẹ và họ hàng bên nội trong cái vỏ bọc gia đình văn hóa mà cả khu phố nhìn vào làm hình mẫu. Ấy thế mà đến một tháng trước, sóng ngầm đã dâng thành bão tố phá hoại tanh bành cái gia đình này: Mẹ nghi bố ngoại tình để kiếm đứa con trai nối dõi.

Một tháng nặng nề ấy đã trôi qua như thế nào, tôi thực sự không thể nhớ nổi. Tôi là một đứa hèn nhát. Dường như tâm hồn tôi đã tự phòng vệ khỏi tổn thương bằng cách cố tình quên đi những kí ức khủng khiếp. Đứa con của bố đã chết là trải nghiệm cuối cùng và duy nhất tôi còn nhớ được về cơn ác mộng chân thực suốt gần ba mươi ngày vừa qua.

Mẹ dữ dội quá. Tôi chưa bao giờ thấy mẹ đay nghiến bố dữ dội đến vậy và cũng chưa bao giờ thấy vẻ mặt cam chịu của bố tôi khi ở trước mặt mẹ tôi như lúc này. Phải chăng đây là một dấu hiệu tốt? Dấu hiệu rằng cái vòng lặp ma quỷ kia đã có khả năng bị phá vỡ. Sau đám tang này có lẽ hai người họ sẽ mỗi người mỗi ngả...

Có đứa con nào mà lại mong gia đình mình tan đàn xẻ nghé? Nhưng tôi cũng không muốn níu giữ mẹ trong một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Cảm xúc buồn vui lẫn lộn cuộn trào trong thâm tâm.

Các mẩu truyện Creepypasta [Còn tiếp] Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ