Tình yêu của tôi (phần mở rộng)

128 8 0
                                    

"Đã thế thì biến khỏi cuộc đời tôi đi!"

Nàng quát ầm lên, ném điện thoại lên bàn trang điểm và nằm phịch xuống giường. Nàng lại giận dỗi tôi.

Mới đầu xuân đã cãi nhau thế này thì có hay ho gì? Nghĩ vậy, tôi muốn mở miệng khuyên nhủ nàng, nhưng thấy nàng bật dậy thay quần áo tôi lại thôi. Đã thành thói quen rồi, mỗi lần xảy ra mâu thuẫn tôi đều im lặng đợi nàng nguôi ngoai. Khoác nốt chiếc áo khoác da lên người, nàng cáu kỉnh bước ra ngoài và không đợi tôi ra đã đóng sầm cửa lại. Thật hết cách!

Chúng tôi bên nhau chậm rãi đi trên con đường tấp nập người qua lại trong không khí tràn ngập sắc xuân. Mưa bụi theo gió bay ngang trời làm ướt nhẹp từng cành cây, ngọn cỏ, nụ hoa, ướt cả mái tóc đen nhánh và hàng mi nàng cong vút. Không ai trong chúng tôi mở miệng nói điều gì nhưng sánh bước bên nhau như thế này làm tôi không khỏi nhớ lại chút kỉ niệm xưa cũ.

Chúng tôi là bạn từ thời thơ ấu cho đến lúc trưởng thành. Một đứa trẻ lầm lì có người mẹ bị xử tử hình vì giết người như tôi thì làm gì có ai dám chơi cùng. Nàng là người bạn đầu tiên và gần như là duy nhất, đến nay thì chúng tôi đã trở thành bạn đời của nhau.

Làm sao mà quên được kỷ niệm của tuổi mười tám ấy, khi mà cũng trong tiết xuân thế này tôi thăm nhà nàng, định bày tỏ tình cảm của mình. Khi ấy nàng đang ngồi sau xe một chàng thanh niên khác, phóng ngang qua tôi.

Tôi yêu nàng rất nhiều.
Nhưng nàng không yêu tôi.
Nàng đã yêu người khác.
Mặc dù vậy tôi vẫn yêu...
Tôi trân trọng nàng rất nhiều.

Dù sao thì vượt qua bao gian khó cuối cùng chúng tôi cũng được ở bên nhau. Tôi lấy làm tự hào về mối tình này và luôn nhường nhịn nàng hết mực.

"Hình như là chỗ này nhỉ?"

Giọng nàng chợt cất lên cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của tôi. Chúng tôi rẽ vào con ngõ 280 và tìm căn nhà số 9, đã thấy một hàng dài người đứng đợi tràn ra ngoài cổng. Đây là nhà của một lão thầy bói khá nổi. Khoảng thời gian rằm tháng Giêng là lúc ông cụ đông khách nhất. Dù đã hứa rằng hôm nay sẽ đưa nàng đi xem bói nhưng chả hiểu sao khi đến đây trong lòng bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành, tôi bắt đầu thấy bực dọc vô cớ và cực kì mất kiên nhẫn. Tôi muốn dắt nàng về. Trong căn nhà đó có thứ áp lực nào đó lạ lùng lắm. Thứ đó tựa như một ngọn gió hoặc một tấm màn vô hình ngăn trở tôi bước vào cùng nàng.

Hàng người dài dặc rút ngắn dần và tôi cứ càng ngày phải đến gần hơn căn nhà đó, bước chân đi càng khó khăn, càng nặng nề. Những người ra về vô tình va vào tôi mà chẳng thèm nói lấy một lời xin lỗi. Lượt người này vừa rời khỏi thì đã có những người mới nhập hàng, sự chờ đợi này tưởng chừng kéo dài mãi mãi. Chưa bao giờ tôi thấy mệt mỏi thế này, gần như kiệt sức.

"Tôi ra góc sân đằng kia đứng đợi, em cứ vào xem một mình đi."

Không thể chịu nổi nữa, tôi thì thầm vào tai nàng rồi rời khỏi hàng, nỗi bất an trong lòng vẫn không thể dịu xuống một chút nào. Thế nhưng khi thấy bóng dáng nàng khuất sau ngưỡng cửa tôi hoảng hốt tột độ. Cố hết sức chạy vào trong căn nhà quái quỷ đấy, chưa bao giờ tôi sợ mất nàng như lúc này.

Các mẩu truyện Creepypasta [Còn tiếp] Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ