Ngày nắng

1.8K 149 1
                                    

Không khí buổi sáng còn vấn vương vài giọt sương sớm, mặt trời vừa thả nhẹ những vệt nắng đầu tiên trên con đường ngày đầu xuân. Hai bên đường nhiều hàng quán đã lục tục mở cửa đón khách. Mùi thức ăn, tiếng rao gọi, âm thanh của người qua lại. Buổi sáng ở Seoul đã bắt đầu.

Seokjin run run hàng mi dày, hòn thu ba giấu sau mí mắt dần hé lộ. Anh chớp mắt vài cái, làm một cái vặn mình nhẹ nhàng. Đôi tay thon thon khẽ khàng mò mẫm, đến khi chạm vào chiếc tủ đầu giường, lấy đó làm điểm tựa, Seokjin từ từ đứng lên, rồi cất từng bước đi chậm chạp đến phòng tắm. Nếu để ý kĩ, thì mắt của Seokjin không có sự linh động hay phản ứng với ánh sáng.

Anh- bị mù.

Khi Seokjin 15 tuổi, đôi mắt của anh mất dần đi tiêu cự, anh không nhìn thấy vật đằng xa, rồi dần dần, trước mắt anh chỉ có màn tối. Ban đầu, lúc cảm nhận được rằng đôi mắt của mình không nhìn thấy gì nữa, Seokjin đau đớn, nhưng ngày qua ngày, khi mà cha mẹ anh cực lực chạy chữa cho anh từ bệnh viện này đến bệnh viện kia, đáp lại sự kì vọng của họ, đồng thời cũng đập tan hy vọng của anh, là đôi mắt anh- mù lòa vĩnh viễn. Cho nên, từ cơn đau đến chết lặng, Seokjin phải chấp nhận, rằng, cuộc sống này, những thứ xinh đẹp ngoài kia, cả những điều xấu xí nữa, anh sẽ không còn trông thấy.

Sau khi vệ sinh xong, Seokjin lần mò đến tủ quần áo, chạm rồi đếm đến bộ đồ thứ 7, tiếp tục sờ lại lần nữa để anh có thể chắc chắn rằng bộ đồ này phù hợp để ra đường.

Đóng cửa, Seokjin muốn đi siêu thị mua một chút đồ ăn bổ sung cho cái tủ lạnh sắp rỗng tuếch của mình, đã nhiều ngày qua anh miệt mài với những đồ nghề thủ công đến độ không có thời gian rảnh nữa. Mặc dù, ba mẹ anh khá giả, họ bảo anh hãy về nhà để họ tiện chăm sóc, anh một mực từ chối. Seokjin không muốn dựa dẫm vào ba mẹ của anh quá nhiều, trở thành gánh nặng cho họ, anh muốn sống một mình để tập làm quen mọi thứ với bốn giác quan còn lại. Hiển nhiên, anh phải tự kiếm tiền để nuôi chính mình, dù rằng mẹ Kim hằng tháng vẫn gửi tiền cho anh.
.
.
.
Chiếc xe bus lam sẫm đánh một cái phanh, không bao lâu lại bon bon chạy. Trên xe, Seokjin nhấc từng bước khó khăn khi mà nó cứ mãi lắc lư và người thì đông nghìn nghịt, mùi mồ hôi và thuốc lá trộn lẫn vào nhau khiến anh nhăn lại cái mày thanh tú. Chẳng một ai chú ý đến ánh mắt không có tiêu cự của Seokjin, nên không có sự trợ giúp nào, cho anh. Anh cảm thấy nếu mình tiếp tục ngửi cái đống mùi chả ra làm sao này thêm vài phút nữa, anh có thể nôn ra bất cứ lúc nào.

Một bàn tay len lỏi qua dòng người kéo Seokjin, đến khi anh kịp cảm nhận thì mình đã ngồi trên ghế. Mùi gỗ tuyết tùng chưa tan đi hết tràn vào khoang mũi anh,  xua đi sự khó chịu của Seokjin từ nãy đến giờ. Chân mày anh giãn lại như cũ, rồi lại tiếp tục nhăn lại. Môi anh mấp máy bối rối, chưa kịp hỏi thì đã có người nói:

- Anh ngồi đi.

Giọng nam từ tính khàn khàn vang bên tai anh, Seokjin hướng mắt về phía giọng nói, và phát hiện ra mùi hương đến từ người con trai này, trong lòng anh lại tăng thêm bậc hảo cảm dành cho cậu, ừm, một mùi hương dễ chịu, một giọng nói ấm áp, cả cái lòng tốt bụng của cậu khi đã nhường ghế cho anh nữa. Seokjin nở một cười tươi, nói vào không khí:

Ngọt ngào của anh (TaeJin)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ