Tự hỏi hồi lâu, Ngô Thế Huân quyết định hắn phải thay đổi, tuy rằng không xác định có thể thay đổi được bao nhiêu, ít nhất hắn biết, hắn muốn đi gặp Lâm Duẫn Nhi, đối mặt giải thích với nàng, cho dù nàng không tiếp nhận hắn vẫn sẽ làm như vậy, đây là hắn nợ nàng.
"Tôi muốn nghỉ một tuần, giúp tôi thông báo với các phòng ban, phó tổng giám đốc Ngô sẽ thay tôi quản lý công ty."
Thư ký miệng mở lớn đến không thể lớn hơn được nữa, hắn chưa bao giờ nghe thấy tổng giám đốc từng đưa ra yêu cầu như thế này, kết hôn cũng không kết, nghỉ phép để đi với ai?
Đương nhiên, có kinh ngạc đến mấy hắn cuối cùng vẫn là gật đầu nói: "Vâng!"
"Còn có, giúp tôi gọi chủ nhiệm Lưu bộ phận kế toán đến."
Thư ký hiệu suất lúc nào cũng rất nhanh, không quá mười phút sau chủ nhiệm Lưu đi vào văn phòng tổng giám đốc, vẻ mặt không khỏi khẩn trương, từ sau "thảm kịch" kia, đây là lần đầu tiên nàng một mình gặp tổng giám đốc, thực sợ chính mình nhiệt huyết sôi trào chửi ầm lên.
Không có biện pháp, người hắn phụ lòng còn chưa có mắng hắn, chính mình khẩn trương cái gì?
"Mời ngồi." Ngô Thế Huân đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Chủ nhiệm Lưu, cô có biết tình hình gần đây của Lâm Duẫn Nhi không?"
Không phải có người mới rồi sao? Làm chi còn muốn biết người cũ?
Chủ nhiệm Lưu đẩy kính mắt trên mũi một chút, cố ý trả lời: "Báo cáo tổng giám đốc, Lâm Duẫn Nhi đã sớm từ chức, trở lại nhà cô ấy ở Chương Hóa, bộ phận kế toán chúng tôi đã có hai nữ đồng sự đi qua thăm cô ấy, nghe nói cô ấy trở nên thực gầy, nàng trước đây vốn đã rất thon thả, tôi thật không dám tưởng tượng, cô ấy đến tột cùng đã phải chịu đả kích tới mức độ nào...."
Ngô Thế Huân cúi đầu, trầm tĩnh vài giây, nhịn xuống ngực đau đớn, mới lại ngẩng đầu nói: "Xin cho tôi số điện thoại nhà cô ấy."
Sau khi Lâm Duẫn Nhi tạm rời cương vị công tác, tư liệu về nàng đã được phòng nhân sự dựa theo quy định mà tiêu hủy, nói đến thực xấu hổ, hắn chỉ nhớ rõ nhà nàng ở vùng sông nước huyện Chương Hóa, cũng không nhớ rõ ràng địa chỉ nhà nàng, ngay cả số điện thoại phòng trọ trước kia của nàng hắn cũng không có hỏi qua, dù sao nếu gọi điện thoại cho nàng nàng sẽ nhất định tiếp, nàng rất dụng tâm nhưng hắn lại rất vô tâm.
Chủ nhiệm Lưu hơi nhíu mi, chẳng lẽ hắn muốn gương vỡ lại lành?
Hay là muốn tăng thêm độ thương tổn? "Xin hỏi.... Đây là yêu cầu riêng hay vẫn là cần cho công việc?"
"Là yêu cầu riêng của tôi."
"Tổng giám đốc, tôi không thể tiết lộ thông tin riêng tư của nhân viên đã rời khỏi cương vị công tác, mời chĩnh ngài tự đi tìm cô ấy." Chủ nhiệm Lưu ưỡn ngực, đã quên đối phương là người lãnh đạo trực tiếp, thản nhiên không sợ nói: "Tôi biết Duẫn Nhi là một cô gái rất tốt, ngài đối với cô ấy như vậy, thật sự là mười phần sai."
"Tôi biết là tôi sai lầm rồi." Ngô Thế Huân không vì chính mình tìm lấy cớ, hắn quá thực đã quá sai lầm.
Di, như vậy liền nhận sai luôn sao?