2- Giấc mơ của Mackerel

4.5K 552 123
                                    


_______________
****

[ Người ta nói, nếu anh thức đến ba giờ sáng :
Một, anh đang yêu.
Hai, anh cô đơn.
Ba, anh say.
Hoặc, cả ba lựa chọn trên đều đúng. ]

3:04 a.m. Mấy câu quotes vớ vẩn về con người say tình lởn vởn trong đầu anh. Quả thật, vớ vẩn. Nếu người ta thức đến ba giờ vì công việc thì sao? Tự dưng, anh nghĩ tới một cái giá treo mũ có da có thịt ngồi cắm mặt vào bàn làm việc đến nửa đêm, hoàn thành báo cáo nhiệm vụ cho cả hai người thời anh còn trong Mafia Cảng. Anh không ngủ được, Dazai Osamu hầu như đâu có ngủ. Thế nhưng, thay vì xuống giúp 'Chibikko' và làm hỏng nốt phần còn lại của đêm, thà rằng cứ nằm trùm chăn đó nhìn cậu ta loay quay đi. Cái bút trên tay sẽ xoay xoay hai ba vòng rồi ngừng lại, gác giữa hai ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay cũng như cậu ta gõ gì đó lên máy tính. Chuuya luôn là người hoàn thành công việc giấy tờ, trước giờ vẫn vậy. Anh sẽ tự phân cho mình nhiệm vụ giả nằm ngủ và quan sát cậu hết đêm. Đằng nào, anh cũng không thể mơ vì anh đâu có ngủ.
Quá khứ của Dazai ở Mafia, giấc mơ chính là Chuuya bên bàn giấy.

Lại nghĩ về Chuuya nữa.

[ Bộ não thường gợi lại những gì trái tim không thể tẩy đi. ]

Gì chứ. Não bộ một người hoạt động bình thường thì việc ghi nhớ những phản xạ có điều kiện cũng là hoàn toàn bình thường. Một người chăn vịt được ba năm quay sang chăn gà, rồi vì giá thành vịt cao hơn gà, ông ta quay sang nhớ vịt. Không lẽ, trái tim ông ta không thể tẩy bỏ hình bóng com vịt? Con vịt quạc quạc có đóng vai người thiếu nữ của biển cả nhảy vũ điệu hoang dã mỗi trời chiều được không? Rồi, anh lại nhớ Chuuya, Chuuya, anh, biển và con vịt. Giáng sinh.
Từ năm hai người mười lăm tuổi, gặp nhau, bên nhau, giáng sinh năm nào cũng cùng nhau đi bắt vịt. Thế giới của Mafia là vậy; những đứa trẻ nhỏ bé chẳng ai có đủ cha và mẹ dịu hiền đứng ra chuẩn bị cho mình một con gà quay đỏ rực trong lò, cảm giác len lén nhìn người nào đó nấu ăn, mũi nhỏ hếch lên, trộm thở sâu mùi nước sốt thơm cay nồng rồi giấu mặt vào khăn giấy hắt xì xấu hổ... chúng chẳng có. Nhưng, Dazai lúc ấy có Chuuya. Theo lý thuyết, Chuuya so với anh còn lớn hơn gần 2 tháng, vì vậy, bất kể chiều cao, bữa tối linh thiêng ấy hàng năm người nấu ăn sẽ là cái giá mũ đó, người ôm eo cậu ta bất ngờ rồi đưa bàn tay đang cầm dưa cải của cậu ta bỏ lên miệng mình là anh. Anh khẽ cười gian, giống như anh đã nhếch khóe miệng mình những tối ấy. Bàn tay nhỏ hơn của anh tháo găng đen thường trực để trộn dưa cải hơi run lên bất ngờ khi anh nắm lấy cổ tay phía trên nó; ngón tay muốn giật lên khi anh vô tình dùng lưỡi liếm trúng, dù anh vẫn trưng ra vẻ mặt vô tội : " Ta chỉ có ý ăn dưa thôi mà ". Trừ ra mười lăm phút cho chuỗi sự việc : Chuuya đạp anh vào tường - anh nằm đó, giả vờ dỗi - Chuuya ' Kệ ông nội ngươi, ta ăn tối một mình. ' - anh ( đáng buồn thay ) chạy ra ôm eo cậu ta ( rõ ràng anh là người đang giận? ). Bữa tối ấy kéo dài cả đêm, kết thúc bởi Chuuya gục đầu ngủ quên, mặt úp vào bả vai anh và anh ôm cậu ta, cười mỉm như một nữ sinh cảm nắng.

" Người ta không thể ~ tự tử đôi, một mình ~ "
" Mm hm? Ngươi im đi,.... "

Chuuya là giấc mơ của anh, đêm giáng sinh, suicide song.

Chuuya đã từng như vậy, là giấc mơ những đêm anh không ngủ, đi vào giấc mơ khi anh bị đánh đến bất tỉnh mấy ngày. Dường như, chỉ cần nhắm mắt, anh sẽ thấy Chuuya. Chuuya mỉm cười, Chuuya cột tóc, Chuuya chiến đấu, Chuuya vừa tắm xong... Hình ảnh của Chuuya chưa từng khiến anh khó chịu, chưa từng để anh nhận ra anh đã bị " ám ảnh " rồi. Cho đến khi...

[ Soukoku FF ] Sáng hôm sau, gọi ta dậy nhé.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ