Phần 70: Yêu thương khiến con người nghẹt thở

300 14 0
                                    

Cả người cô gái run rẩy, bất động để mặc Park Jimin dịu dàng hôn môi mình hết lần này đến lần khác. Anh nhẹ nhàng, cẩn thận từng chút một khiến lòng cô đau đớn, nhưng lại không cách nào cự tuyệt môi anh đang càng lúc càng nhiệt tình, hương thơm dễ chịu từ môi anh xen lẫn mùi rượu dịu nhẹ. Bàn tay anh bất giác lướt từ từ xuống dưới, hơi thở phả vào tai cô càng lúc càng nặng nề.


Nụ hôn càng sâu, vết thương trong lòng cô càng nặng. Cuối cùng, nước mắt cô vẫn rơi xuống, vị đắng chát lạ thường lăn dài đến môi anh.


Park Jimin ngẩng đầu chăm chú nhìn cô gái trước mắt, thần sắc anh đầy nghi hoặc. Mãi lâu sau, đôi mắt đen thẳm trào dâng thương xót, tay anh xoa nhẹ hai gò má cô, ngẩn ngơ lau nước mắt cho cô, thì thầm dịu dàng, "Em đừng khóc, tim anh đau lắm." 


Anh nắm tay cô đặt lên ngực mình, ánh mắt ngà ngà say nhìn cô ngập tràn cô đơn, anh kéo cô gái vào lòng lần nữa, mũi cọ lên tóc bên vành tai cô, nhẹ nhàng nỉ non, "Seulgi...em có biết anh nhớ em cỡ nào..."


Nói xong, anh hơi nghiêng đầu, đôi môi dọc theo gò má cô chậm rãi hạ xuống.


"Jimin..." Cô gái đau lòng khẽ cất giọng gọi tên anh. Có một câu nói cô luôn để trong lòng không dám nói ra, cô rất muốn biết rốt cuộc người anh yêu là ai, là Somi, hay là....em gái Seulgi của cô?


Cô chưa bao giờ thấy anh vừa yếu đuối vừa thâm tình như vậy, cũng chưa bao giờ được nghe anh gọi tên bản thân cô dịu dàng như vậy. Vì sao, vì sao vừa rồi lại là Seulgi? Bốn năm rồi, lẽ nào bốn năm trôi qua, cô vẫn không thoát khỏi Seulgi?


Một tiếng gọi pha trộn rõ ràng oán trách, lại khiến Park Jimin phát giác ra điều gì đó. Trong chớp mắt khi môi sắp hạ xuống, anh bỗng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cô gái giống bóng dáng vẫn mãi hiện trong đầu anh.


Cô gái thấy vậy, hô hấp suýt ngừng lại, trừng to hai mắt nhìn anh.


Park Jimin nhìn chăm chú cô gái một lúc, đôi mắt đen thẳm hơi nheo lại như cố tỉnh táo hơn. Ánh mắt anh đột nhiên nổi cáu, lóe lên lạnh lùng đến cực hạn. Không chút tình cảm, tay anh gạt ngay cô gái trước mắt mình ra, khuôn mặt anh tuấn lộ rõ chán ghét, khác một trời một vực với dáng vẻ dịu dàng thầm thì của lúc nãy.


Lúc này, dù đôi mắt anh mông lung mờ say, nhưng anh vẫn cảm nhận rõ dáng dấp của cô gái trước mắt. Mùi hương trên người cô và cảm giác khi hôn môi, tất cả đều không thích hợp. Người giống dáng vẻ Seulgi thì chỉ có một...


"Jimin..." Nayeon trông thấy đáy mắt anh lạnh lùng, cô run rẩy tiến lên ôm cổ anh, "Anh làm sao có thể nhẫn tâm như vậy? Lẽ nào suốt bốn năm qua, em đối với anh vẫn chưa đủ tốt sao? Lẽ nào anh quên chúng ta đã từng yêu nhau sao?" 


Park Jimin bị cô làm cho đau đầu, cau mày rồi cố sức đẩy cô ra lần nữa, chìa tay ra với cô, "Giao chìa khóa ra đây."

[LONGFIC/ EDIT]- [SEULMIN]- [99 NGÀY LÀM CÔ DÂU]-ÂN TẦMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ