Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)| Quyển 2 |
054 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ năm mươi bốn: Cảnh khuyển nghiệp dư
"Đấy chú bảo mà? Cánh cửa xập xệ này của nhà lão John là đồ cổ bao nhiêu năm trước rồi? Sớm nên đổi! Lão ấy vẫn không nỡ chi tiền, lần trước tốt xấu chỉ cần sửa khóa, lần này là phải thay luôn!"
Lão thợ khóa toét miệng lộ ra hai hàm răng ố vàng, cười hì hì ghi đơn hàng thay cửa cho Lạc Tái.
"Mà chú không ngờ việc làm ăn của phòng khám dĩ nhiên tốt vậy đấy, cả khung cửa cũng bị khách giẫm nát."
Lạc Tái không muốn giải thích cái bi kịch cánh cửa chính xui xẻo này là làm sao bị một con bò đực tàn phá, cậu rút ví ra, thịt đau đến mức miệng bị chuột rút mà chi trả phần tiền đặt cọc.
Lão thợ khóa vui vẻ cầm lấy, cũng cam đoan: "Yên tâm đi, bác sĩ! Cháu có thể trước ra nhà hàng ngồi một lát, uống ly cà phê nóng hoặc ăn chút bánh ngọt thơm lừng, chờ khi về rồi sẽ có thể thấy một cánh cửa mới tinh!"
Thị trấn nhỏ bị bao phủ trong màn sương nồng đậm, do có một tầng mây dày che lấp mà ánh nắng không thể rọi xuống xua tan u ám, tầm nhìn giữa màn sương quả thật đã giảm tới độ phải tới trong phạm vi mười bước mới có thể thấy bóng người đối diện.
Thành phố như bị chôn vùi, biến mất, mà xung quanh cũng trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Tiếng bước chân ngày một rõ ràng, như đang tăng lên cảm giác tồn tại của mình.
Thanh niên cao kều vẫn ở bên cạnh Lạc Tái, để tránh cho bị lạc giữa sương mù dày đặc bọn họ hầu như là kề sát nhau mà đi, màn sương u ám như một cái kén, khóa cả hai vào không gian bé xíu, xung quanh yên tĩnh, khiến người sinh ra một loại ảo giác trên thế giới này chỉ còn thừa lại bọn họ.
Đáng tiếc Lạc Tái không có sự nhiệt tình và theo đuổi với nghệ thuật, hiện tại điều duy nhất cậu nghĩ tới là ── tiền tiết kiệm trong ngân hàng đã rơi xuống hai hàng đơn vị.
"Bác sĩ đừng lo, tất cả sẽ tốt thôi."
Giọng nói ôn hòa mang theo lực lượng trấn an lòng người mắt thường không thể thấy, thanh niên lấy ra hai quả táo xanh trong túi, nhét cho bác sĩ một quả, "Vì hơi chua, nên khá rẻ, nhưng độ dinh dưỡng hầu như ngang với táo đỏ."
Quả táo nặng trịch có màu xanh đậm đáng yêu, có lẽ thua vị ngọt của táo đỏ, nhưng cắn một cái là giòn tan sướng miệng, ê ẩm chua chua.
Lạc Tái nhìn quả táo màu xanh này, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện của ngày trước. Nó là chuyện khi cậu còn học cấp hai, có một lần cậu ngồi xe bus buồn chán nhìn ra cửa sổ, ven đường đỗ một chiếc xe xích lô, người lái xe mặc bộ đồ cũ nát đứng đó chờ khách, vợ của ông ta khoác một cái áo màu đỏ đại khái cũng đã bẩn ở khi phụ đỡ chồng mình, bọn họ thoạt nhìn chỉ là những người bình thường nhất trong chúng sinh, rồi người vợ lấy ra hai quả táo xanh trong túi, một quả đưa cho chồng, một quả để mình ăn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ - Quyển 2
Dla nastolatkówKhông biết có ai còn nhớ vị bác sĩ thú y khốn khổ và phòng khám thú y hầu như bị vùi giữa những dãy nhà cũ của thành phố Âu Châu của cậu ấy không nữa? Nếu như còn, vậy mời các vị tiếp tục cầu nguyện cho cuộc sống khốn khổ của cậu ấy đi!