Vượt qua sông Thiên Đức, đại quân Nguyên thẳng tiến Thăng Long. Cũng trong ngày hôm đó, Thoát Hoan nhận được thư cầu hòa từ nhà Trần:
- Có đánh thì đánh, không hòa!
A Khắc Nhĩ thay mặt Thoát Hoan gửi thư hồi đáp. Người mang thư là một vị tướng trẻ, ôn hòa:
- Muôn tâu hoàng tử. Quốc công vẫn mong người suy nghĩ lại. Vì lợi ích của hai nước.
- Một khi chiến tranh đã diễn ra, mất mát là không tránh khỏi. Sứ giả không phải là người không hiểu đạo lý đó chứ?
- Thần hiểu… Chỉ mong hoàng tử hiểu, mất mát tiền của vốn có thể xây dựng lại. Mất mát con người vốn là không gì có thể bù đắp được. Quốc Vương tôi không chịu được cảnh dân đen máu chảy, non nước không yên bình nên gửi thư cầu hoàng tử lui binh cho an ổn trăm nhà, bá tánh vui mà quân lính nhà Nguyên cũng thoát khỏi cảnh chia lìa gia đình, thê tử.
- Sứ giả không cần nhiều lời – Tướng quân Ô Mã Nhi lên tiếng – Quốc Vương ngươi vô lễ, sai người thích chữ “Sát Thát”, khinh nhờn thiên binh, lỗi ấy to lắm. Thiên triều cũng đã nhiều lần xuống chiếu, đừng trách tại sao không có một cơ hội cho các ngươi.
Sứ giả mặt không hề biến sắc, nhẹ nhàng:
- Chó nhà cắn người lạ không phải tại chủ nó. Vì lòng trung phẫn mà họ tự thích chữ thôi, Quốc Vương tôi không biết việc đó. Tôi là cận thần, tại sao lại không có?
Nói rồi giơ cánh tay cho xem. Quả nhiên dưới cánh tay dù có vài vết sẹo to, không hề thích hai chữ đầy kiêu hãnh đó.
Thoát Hoan chợt lên tiếng:
- Đại quân từ xa tới, nước ngươi sao không quay giáo đến hội kiến, lại còn chống lệnh. Càng bọ ngựa cản bánh xe liệu sẽ ra sao?
Sứ giả không nề nao núng, giọng vẫn tỏ ra cứng cỏi vô cùng:
- Hiền tướng không theo cái phương sách Hàn Tín bình nước Yên, đóng quân ở đầu biên giới, đưa thư tin trước, nếu không thông hiếu thì mới là có lỗi. Nay lại bức nhau, người ta nói "thú cùng thì chống lại, chim cùng thì mổ lại, huống chi là người”.
Doanh trại im lặng trong một thoáng. Ô Mã Nhi gằn giọng:
- Đại quân mượn đường để đi đánh Chiêm Thành, Quốc Vương ngươi nếu đến hội kiến thì trong cõi yên ổn, không bị xâm phạm mảy may. Nếu cứ chấp nê thì trong khoảnh khắc núi sông sẽ thành đất bằng, vua tôi sẽ thành cỏ nát, máu chảy đầy đồng.
Từ đầu tới cuối, Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ không nói một lời. Cầm bức thư trả lời, hắn trao lại cho người hầu cận, nhẹ nhàng:
- Sứ giả về đi… Mọi chuyện nên nói ngoài chiến trận. Đã đến nước này, sẽ không có chuyện cầu hòa.
Hắn khoát tay, sứ giả cung tay thi lễ. Ô Mã Nhi bước lên, giọng không vui:
- Tâu vương gia… Người này ở vào lúc bị uy hiếp mà lời lẽ tự nhiên, không hạ chủ nó xướng là Chích, không nịnh ta lên là Nghiêu, mà chỉ nói “Chó nhà cắn người”; giỏi ứng đối. Có thể nói là không nhục mệnh vua. Nước nó còn có người giỏi, chưa dễ mưu tính được. Tha một tên như thế, e là…
- Nơi nào cũng có địa linh nhân kiệt. Thắng một quốc gia mà người là những con rùa rụt đầu rụt cổ, sao bằng hạ một đất nước người dân đồng lòng. Chiến thắng đó mới vẻ vang, mới là ý nghĩa. Phải không sứ giả Nam triều, Đỗ Khắc Chung?
Sứ giả đó tên Đỗ Khắc Chung.
Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ cảm thấy cơ thể bỗng trở nên vô cùng mệt mỏi. Mệt không vì cuộc chiến. Hắn mệt vì nhận ra, lòng mình trong lần trầm luân đó đã thay đổi quá nhiều.
Hải San không ra chiến trận, nàng không dùng lưỡi gươm hạ hắn, nhưng đôi mắt sáng quắc của nàng, kiên cường của nàng, tình yêu quê hương của nàng đã lấy trọn con tim của hắn….Song, dù thế nào đi nữa, nàng có quê hương nàng, hắn có bổn phận với Tổ quốc hắn. Thượng Nguyên An Khắc Nhĩ là kẻ xâm lược, vẫn phải tiếp tục chém giết cho đến khi mảnh đất đó thuần phục dưới chân.
- Hoàng huynh… Tiệc khao quân đêm nay đệ sẽ không tham dự. Đệ mệt rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Full- Tiểu Thuyết Lịch Sử] Chân trời khát vọng
Ficción históricaTên truyện: Chân trời khát vọng Tác giả: muadongxaxm+vtmk * * * - Không cần đưa ánh mắt ấy nhìn ta... Nhắm mắt lại... Nếu không ta sẽ móc mắt nàng... - Móc mắt tôi? Đôi mắt đó vẫn nhìn ông... Không chỉ một đôi mắt, con người tôi đều sẽ oán hận ông...