21.

5.5K 323 18
                                    




Edit: Ba Vạch.

Beta: Lăng.

Phác Xán Liệt liên lạc cho bác sĩ Đông y xem xét tình hình của Biên Bá Hiền, mỗi ngày đúng giờ Biên Bá Hiền đều phải tới khám rồi mang theo mùi cây ngải về, quả thực đã đỡ đau hơn lúc trước. Lúc cùng Lục Kha đi ra ngoài ăn cơm, anh hỏi cậu, "Vì sao vai là phối hợp chữa trị, còn tai thì không?"

Biên Bá Hiền vừa nhấm nháp nồi lẩu thịt dê vừa nói, "Nếu như nhất định phải rời đi, cũng phải lưu lại gì đó trong lòng anh ấy chứ, cậu nói xem có đúng không?"

Lục Kha không thương tình mắng cậu ngu xuẩn, "Lỗ tai là của cậu, tớ chân thành đưa ra lời khuyên cho cậu đó."

Nhìn Lục Kha một chút, Biên Bá Hiền thấy xương quai xanh anh lộ ra dấu hôn, đưa tay ra chỉ, "Ơ này, cậu bị cắn không nhẹ đâu ha."

Sửa sang lại cổ áo, Lục Kha cuống quýt đẩy tay cậu sang một bên, "Thích thì nói, để tớ bảo Phác Xán Liệt về nhà cho cậu gặm đủ."

"Cút."

Đêm 29 tết, Biên Bá Hiền theo Phác Xán Liệt đi ăn với đám Thái Tử Gia tại quán bar của Phạm Việt Lâm, Phạm Việt Lâm vẫn luôn giữ ý định để Biên Bá Hiền hát một bài tại quán của mình. Hiện tại Biên Bá Hiền cuối cùng cũng ở đây, đương nhiên anh sẽ biết tận dụng cơ hội.

Anh thích giọng hát của Biên Bá Hiền, cũng biết Biên Bá Hiền vẫn còn thích hát, vốn dĩ cậu là một người sinh ra vì nghệ thuật, khí chất đặc biệt tỏa ra từ người Biên Bá Hiền khiến người ta dễ dàng mê đắm như vậy, không làm ca sĩ quả nhiên đáng tiếc.

"Bá Hiền, cậu hát một bài giúp anh đi. Năm nay sắp kết thúc rồi, thỏa mãn nguyện vọng bé nhỏ này của anh đi."

Ngồi bên cạnh Phạm Việt Lâm, Lục Kha nhắc anh đừng quên điều này không phải muốn là được.

Biên Bá Hiền quay sang nhìn Phác Xán Liệt một chút, muốn dò thử ý kiến của Phác Xán Liệt, nhưng nghĩ lại cảm thấy bản thân đã lâu không đứng trên sân khấu chắc ít nhiều cũng mắc vài lỗi chắc không được rồi.

Dựa vào ghế ngồi, Phác Xán Liệt nở nụ cười nhẹ để tự cậu quyết định.

.

Khi Biên Bá Hiền ngồi trên ghế đặt trên sân khấu bỗng nhiên hoảng hốt, cậu kéo vành mũ đến mức thấp nhất để người dưới đài không nhìn thấy vẻ mạt của mình. Thời điểm giai điệu bài hát vang lên, tất cả người khách phía dưới đều yên lặng theo dõi cậu.

"Chúng ta chạy thật nhanh

Và chúng ta không bao giờ ngoảnh lại

Và bất kì điều gì mà em còn thiếu, anh sẽ bù đắp lại

Chúng ta tạo thành một đôi thật đẹp

Và mặc dù không phải mọi người đều thấy

Chúng ta có một sự liên kết giữa hai người

Khởi động chiếc xe của anh vì thành phố này thật buồn tẻ

Mua thuốc lá điện tử ở cửa hàng tiện lợi

Tạo ra những tiêu chuẩn mới của sự lãng mạn trên cuộc hành trình của đôi ta

[Edit]|Hoàn| Bệnh Yêu ĐươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ