Chương 5: Giấc mơ kì lạ về bạch y nam tử - mảnh ghép thứ 2.

396 83 25
                                    

Chương 5: Giấc mơ kì lạ về bạch y nam tử - mảnh ghép thứ 2.
--------------

Hai người vừa quẹo ngay khúc cua hành lang thì thấy có bóng người đứng trước cửa phòng của Đông Tử. Nhìn có vẻ rất vội vì người đó cứ đi qua đi lại mãi một chỗ.

- Vương Viễn?

Đông Tử nhìn một cái liền nhận ra, cước bộ tăng nhanh. Người kia dường như đã trông thấy cậu chạy lại liền cười vui vẻ.

- Bây giờ mới về?

Người tên Vương Viễn đưa tay xoa đầu cậu một cái, vò đến tóc cậu rối tung mới thỏa mãn bỏ tay xuống. Đột nhiên ngước lên, tầm mắt quét tới bóng dáng đằng sau Đông Tử. Ánh mắt đột nhiên sắc lạnh, tặng cho Vũ Văn cái nhìn không mấy thiện cảm. Nhưng khoảnh khắc đó chỉ vài giây, song gương mặt đã trở lại vẻ ôn hòa trước đó.

- Anh họ của cậu?

Đông Tử lúc này mới nhớ ra, còn chưa có giới thiệu Vũ Văn với Vương Viễn.

- A! Đây là anh họ của tớ, Đông Văn.

Đông Văn? Tên nghe thật cục súc! Đông Tử trong lòng khen ngợi mình nhanh trí, đồng thời đánh giá cái tên mình vừa nói, ai biểu cậu gọi người ta là anh họ chi, họ Vũ không giống họ Đông, nói ra có chó mới tin là anh họ.

- Xin chào, tôi là Vương Viễn, bạn của Đông Đông.

Vương Viễn nở nụ cười tiêu chuẩn, đưa tay ra. Vũ Văn có cảm giác người này có gì đó không ổn, nụ cười rất giả tạo, nhưng vẫn lịch sự nắm lấy bàn tay kia.

- A, chào. Tôi là Đông Văn.

Cuộc nói chuyện của hai người chỉ vỏn vẹn có hai câu thoại. Đông Tử cảm thấy bầu không khí có gì đó rất không đúng liền tiến lên phá vỡ.

- Anh tới đây làm gì?

- Chào anh họ cậu.

- Hả?

Chẳng phải vừa nãy bảo ở nhà làm bài thuyết trình ư? Sao tự nhiên lại chạy tới đây để chào anh họ của cậu làm gì?

- Thế... Bây giờ anh về hả?

- Ừ. Muốn tôi ở lại hả?

Vương Viễn cười gian xảo, gương mặt vốn đẹp trai mang theo chút tà mị. Nếu Đông Tử là một cô gái, chắc chắn sẽ nhanh chóng kéo Vương Viễn vào nhà để yy! Nhưng cậu là nam! Là trai thẳng 100% nha! Đối với ánh mắt của anh, chỉ rùng mình một cái, cậu nghĩ nhiều quá rồi...

Vương Viễn vẫy tay tạm biệt cậu nhóc kia, lúc đi ngang qua người vốn im lặng nãy giờ, anh đặt tay lên vai Vũ Văn, lực đạo có chút mạnh.

- Chơi vui nhé anh!

Vũ Văn tuy là ngu người, à nhầm, tuy là ngây thơ nhưng không đến nỗi không biết nhìn người. Tên này đối với hắn có địch ý, còn lí do thì hắn không biết. Đặt tay lên tay Vương Viễn, hắn cười ôn hòa.

- Cảm ơn đã quan tâm.

- Ấy, tóc anh có gì nè!

Khoảnh khắc tay Vũ Văn đặt lên tay Vương Viễn, ánh mắt Vương Viễn xẹt qua tia ghét bỏ. Đột nhiên anh la lên một câu, sau đó đưa tay tới khiến Vũ Văn không kịp phản ứng. Cảm giác nhói từ trên đỉnh đầu truyền tới làm hắn nhíu mày.

[ĐM] Cực Phẩm Tướng Quân Từ Trên Trời Rơi Xuống - Bạch Lạc Hồng YNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ