Nếu năm đó người nhảy xuống là ta thì...hay biết mấy

495 20 2
                                    

Thiên Tuyền diệt Dao Quang của y, cớ sao y lại không thể lấy danh nghĩ Dao Quang mà đem Thiên Tuyền chôn vùi. Giang sơn này sớm hay muộn cũng phải quy về một chủ, nếu không vì hắn, y đã là một thiên hạ cộng chủ ghi danh sử sách, hoàn thành tâm nguyện của A Huân và của bản thân y họa nên một bức tranh giang sơn trường thịnh.

Y từng nghĩ những việc y làm y sẽ không hối hận, nếu có thể chọn lựa lại, y vẫn sẽ quyết định như vậy, chỉ là, y sẽ không để bản thân có cơ hội vì hắn mà động tâm. Bởi vì người tính không bằng trời tính, y lại đem dâng cả Dao Quang cho hắn. Phải, y từng lợi dụng hắn, y lừa hắn để hắn từng bước từng bước mà đi theo những toan tính y đã vặt ra. Không chỉ mình hắn, y còn sử dụng cả Dục Kiêu, Dục Tịnh, Công Tôn Kiên,... nhưng sao chỉ có hắn là khiến y không thể xuống tay...?

Uổng cho Mộ Dung Ly cả đời tự cho mình thông minh, mà ngay cả một chữ "ái" cũng không thể nhận ra. Là y không thể nhận ra hay y chỉ không muốn chấp nhận là y yêu hắn? Y vì sao có thể nhận biết được kẻ khác ái mộ y mà cư nhiên lại không nhận ra bản thân đã yêu Chấp Minh?

Y ngây ngốc trong việc này là vì y để lý trí lên tiếng quá nhiều, y đã từng xem hắn là tri kỷ, mà hắn từng vô điều kiện cưng chiều y, nhưng y lại bày mưu trên hắn, y hiển nhiên cảm thấy bản thân có lỗi vì không trân trọng hắn. Trong một khoảnh khắc lý trí bị tình cảm chi phối y quyết định đem Dao Quang làm quà tạ lỗi, y tự tin đặt cược hắn sẽ tha cho y. Nhưng hắn cứ vậy mà một nhát đâm xuống, lúc đó y mới biết hắn là có bao nhiêu căm hận đối với y. Cũng là lúc y không còn làm chủ được bản thân, y để bản năng tự do hành động, y bây giờ như thể một đứa trẻ vừa trưởng thành không hiểu được bản thân muốn gì và nên làm gì trước thế giới tình cảm hỗn độn này. Quyết định của Chấp Minh lại khiến y trở nên hoang mang hơn, khi y mệt mỏi muốn buông xuôi, thì hắn lại không cho y chết, hắn muốn y chịu dày vò, nhưng khi thấy hắn cũng đem bản thân hắn ra mà hành hạ. Y lại nhịn không được khổ tâm không nguôi.

Đã ba ngày kể từ sau hôm Chấp Minh ép y uống Lưỡng Sinh, y chỉ nhớ hắn nói muốn y ở bên cạnh hầu hạ hắn, nhưng ba ngày nay y bị giam lỏng trong tẩm cung của y, đến mặt trời cũng không được nhìn, để thấy được hắn thì lại càng khó. Y hiện tại không hiểu được hắn, và dường như y cũng không muốn hiểu hắn nữa. Trong phút chốt y nảy sinh ý nghĩ nhu nhược rằng nếu hắn không cho y chết, y sẽ không chết, nếu hắn muốn y sống trong dằn vặt và đau khổ, y sẽ chiều theo hắn...

Y không đợi được Chấp Minh nhưng lại đợi được một kẻ không mời mà tới, Lạc Mân. Tên thư sinh này y đã gặp hắn vài lần, hắn là tâm phúc bên cạnh Trọng Khôn Nghi, là kẻ mà y phải hết sức đề phòng. Y chắc chắn mâu thuẫn giữa hai nước lần này có bàn tay của kẻ này nhúng vào. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng cho nên y lạnh nhạt đi theo Lạc Mân đến ngự hoa viên với lời mời kết giao bằng hữu của hắn. Đến đình viện nhỏ dưới gốc cây, nơi được Lạc Mân bày sẵn một bàn tiệc rượu, xung quanh cũng chẳng có thị vệ lẫn kẻ hầu nào, khiến y cảm thấy vài phần bất an, nhưng cũng không để lộ ra bên ngoài. Lạc Mân hướng y mời ngồi rồi cũng an tọa ở hướng đối diện y. Hắn không câu nệ rót rượu vào ly cho y và hắn, xong thì mở lời:

[Thích Khách Liệt Truyện] [Chấp LY] BUÔNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ