Trên đời này, có một loại hạnh phúc chính là giấu hết tất cả đau thương để chúc phúc cho một người khác.
"Anh có thích nước Mỹ không?" là câu chuyện xoay quanh tình yêu của ba người: Trịnh Vy, Lâm Tĩnh và Trần Hiếu Chính.
Trịnh Vy và Lâm Tĩnh vốn là thanh mai trúc mã, tình cảm hai người luôn tốt đẹp. Trịnh Vy đếm từng ngày chờ đợi vào cùng trường đại học với Lâm Tĩnh, nhưng ngày nhận được thông báo trúng tuyển, anh lại không đến đón cô như đã hẹn, mà lẳng lặng không nguyên do rời bỏ tất cả, tới nước Mỹ xa xôi.
Đọc tới đoạn này, có lẽ vô số bạn cho rằng Trịnh Vy sẽ chờ Lâm Tĩnh trở về để hỏi rõ nguyên nhân, nhưng bạn đừng quên đây là truyện của Tân Di Ổ, cho dù là viết về thanh xuân cũng mang màu xám tro của thực tế phũ phàng. Cho nên diễn biến tiếp theo nữ chính lựa chọn không phải là chờ đợi mà là bước tiếp trên con đường mới: Trịnh Vy từ bỏ tình yêu với Lâm Tĩnh, theo đuổi một chàng trai tài giỏi trong trường tên là Trần Hiếu Chính.
Cá nhân tôi không thích Trịnh Vy, cô ấy có thể chờ Lâm Tĩnh nhiều năm như vậy, nhưng tại sao lại không kiên nhẫn một chút chờ được câu trả lời chính thức từ anh. Rõ ràng biết anh yêu cô nhưng tính tình ngang bướng không nghe lời giải thích. Tôi biết ai cũng cần có một quãng đời tươi đẹp và dốc hết lòng vì tình yêu như thế, để khi quay đầu lại mới không cảm thấy nuối tiếc. Nhưng trong lòng tôi vẫn có khúc mắc, lúc tôi đọc đoạn Trịnh Vy trao cho Trần Hiếu Chính cái quý giá nhất của một người con gái trong ký túc xá nam, hình ảnh mà Tân Di Ổ đã miêu tả về Trịnh Vy đối với tôi sụp đổ hoàn toàn.
Tôi tự hỏi, tại sao đối với Lâm Tĩnh, Trịnh Vy lại rụt rè ngốc nghếch, nhưng đối với Trần Hiếu Chính lại cuồng nhiệt. Đừng nói là vì yêu, chẳng lẽ từ trước đến nay cô chưa từng yêu anh mà chỉ ỷ lại, tưởng đó là tình yêu.
Tình yêu cuồng nhiệt, nhất thiết phải "có được" thì đâu phải là tình yêu mà là chiếm hữu. Tình yêu thật sự sẽ đến với những người biết trân trọng. Còn tôi chỉ thấy Trịnh Vy của những năm tháng đại học bốc đồng, không suy xét đến hậu quả.
Lâm Tĩnh thuộc tuýp người khiến cho người khác phải dè dặt nhưng đồng thời cho người ta cảm giác tin tưởng. Những chuyện anh làm vì Trịnh Vy luôn lặng lẽ, không cần cô phải thấu hiểu, cảm động. Anh chỉ muốn cô được hạnh phúc. Có người từng hỏi anh rằng, tại sao không giải thích với Trịnh Vy lý do năm đó đi Mỹ. Lúc ấy, anh chỉ nhìn ra xa không trả lời. Nói ra hay không, đâu còn quan trọng, chỉ là lúc đó anh chưa suy nghĩ thấu đáo, muốn tránh mặt cô lại khiến cho tình yêu của họ phút chốc phai nhòa.
Cô bé ấy vẫn là Trịnh Vy anh yêu thương che chở, nhưng giây phút chọn đứng bên cạnh chàng trai kia, cô đã không còn là Trịnh - Vy - của - riêng - anh. Cô đã không còn là cô bé thường chạy theo anh gọi nũng nịu "anh Lâm Tĩnh, anh Lâm Tĩnh" rồi sà vào lòng anh như thuở bé.
Là con người có đôi khi phải đặt lợi ích của mình lên trên lợi ích của người khác, nếu làm ngược lại chính bạn hại bạn mà thôi. Tôi nghĩ Trần Hiếu Chính là con người như thế, lý trí và thực tế, luôn đặt sự nghiệp lên trên, từ bỏ tình yêu để đi Mỹ. Có lẽ, một số bạn nói rằng người vứt bỏ người mình yêu để chọn sự nghiệp là một "thằng tồi", nhưng bạn hãy nghĩ lại xem tình yêu dù có to lớn đến đâu cũng sẽ bị thời gian mài mòn, tình có sâu đến đâu thì cũng có lúc phai nhạt vì khi đứng trước tiền tài, địa vị con người luôn yếu thế.
Tôi thích câu nói trước khi rời đi của Trần Hiếu Chính: "Em đừng đợi, vì chưa chắc anh đã đợi". Có lẽ trong giây phút nói điều ấy, người thanh niên đó biết rằng anh ta sẽ hối hận vì ngày hôm nay, nhưng hiện tại không do anh ta quyết định thì làm sao dám nói câu hứa hẹn với tương lai với một người.
----------------------
Trong những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất, có lẽ trong mỗi chúng ta điều hi vọng gặp được một người mà chúng ta có thể cam tâm tình nguyện đánh đổi mọi thứ chỉ để nhìn thấy nụ cười vui vẻ của họ, cũng có thể một lần ích kỷ vì bản thân mà để ai đó rơi nước mắt.
Thanh xuân không thể quay lại, tình cảm cuồng nhiệt khi xưa cũng phai nhạt dần theo thời gian. Khi Trịnh Vy quyết định quay về bên cạnh Lâm Tĩnh, tôi nghĩ quyết định đó hoàn toàn đúng đắn, ngoài anh ra chẳng ai sẽ vì cô gánh chịu nổi đau, dành nụ cười cho cô. Dù rằng đây là sự chọn có muộn màng vì cô để anh chờ rất lâu, chỉ cần cô ngoảnh đầu lại là có thể nhìn thấy anh, có thể tình yêu ấy không cuồng nhiệt như những năm tháng tuổi trẻ nhưng đó là thứ tình cảm mà những năm tháng kia cô cầu cũng không có được: Bên anh cô thấy an toàn.
YOU ARE READING
Tổng hợp Review "Anh có thích nước Mỹ không"
Short StoryTổng hợp Review "Anh có thích nước Mỹ không"