Linh lực, thứ mà các pháp sư ở toàn cõi Valoran luôn phải luyện tập để có thể nâng cao ma thuật của mình.
Các phép thuật của những pháp sư ở Valoran vẫn dựa vào các nguyên tố tự nhiên, tuy nhiên nguồn linh lực sỡ hữu mới quyết định kẻ thắng bại trong một trận đấu. Lửa có thể bị nước dập tắt là điều đương nhiên, nhưng cũng có những ngọn lửa mạnh đến nỗi có thể làm bốc hơi nguồn nước, hoặc thiêu cháy những ngọn lửa khác yếu ớt hơn. Với một số người, thì từ khi sinh ra đã có nguồn linh lực vô tận, là các pháp sư thuộc thiên tài bẩm sinh.
Như Annie và Amumu là hai trường hợp riêng biệt đấy, một người sở hữu sức mạnh tâm linh khiến cho tất cả phải run sợ, một người sở hữu ngọn lửa thuần khiết đến có thể đốt cháy mọi vật. Sức mạnh của những thiên tài bẩm sinh như vậy thì không thể bàn cãi, và sau thời đại của cả hai người đó trăm năm sau, khi mà hai vị pháp sư biến mất tại Ionia để tìm kiếm Zed và Ahri, một người giống như họ được sinh ra, được biết đến như “dòng chảy ma pháp” mạnh nhất trong lịch sử Valoran tính đến bay giờ, nữ pháp sư Syndra.
Từ khi sinh ra thì bản thân Syndra mang trong mình một sức mạnh to lớn mà cô được ban tặng từ tạo hóa, đến các pháp sư khác cũng kinh hoàng vì thứ sức mạnh này. Bởi nếu không kìm hãm lại Syndra, một ngày nào đó, cô ấy cũng sẽ không thể khống chế được thứ ma lực kia và bị kiểm soát bởi ham muốn giết chóc. Lúc đó, cô sẵn sàng hủy diệt mọi thứ như một kẻ sát nhân máu lạnh vậy. Họ dẫn dụ Syndra, vào một ngôi đền hẻo lánh với vị sư phụ già, và lời khuyên của ông ta là sẽ giúp Syndra phát huy tối đa sức mạnh của mình.
Thế nhưng ngày tháng trôi qua, thì bản thân cô chẳng thấy có chút tiến triển, ngược lại còn thấy sức mạnh của mình ngày càng suy yếu. Cho đến một lúc nào đó, cô nhận ra dường như linh lực ẩn chưa trong cơ thể gần như chẳng còn. Syndra vẫn tin vào mọi bài tập hằng ngày của người thầy đã theo cô từ lúc nhỏ, nhưng cô vẫn cần một lời giải thích thỏa đáng cho bản thân. Ông ấy đến lúc vẫn tỏ ra như một kẻ vô can và không hề biết gì. Một cái cây thì cần uốn nắn từ lúc nhỏ, mới có thể vươn lên mạnh mẽ được. Nếu không, dù có đẹp đẽ như thế nào vẫn có thể là một cái cây tầm thường. Cũng như việc dẫn dắt một đứa trẻ chập chững vào con đường mà nó sẽ đi…
“Con không hài lòng chuyện gì nào” – ông ta nở nụ cười thân thiện.Syndra lúc này đã hậm hực với cái thái độ hiện rõ bên ngoài :
– Từ khi con đến đây, và luôn tuân theo các bài tập của thầy, thế nhưng bản thân con đã “kiểm soát” được phép thuật của mình. Đến nỗi không giết nổi một con vật nhỏ bé, hay đốn ngã một cái cây to nào cả..
“Thôi nào con gái, chỉ là con không chú ý…”
– Thôi đi…
Cô bật dậy, cắt ngang lời của ông như một đứa trẻ :
– Thầy cũng giống họ, cũng muốn giam giữ phép thuật của con mà thôi. Ai cũng sợ những điều mà họ không thể kiểm soát. Con biết điều đấy với những bài tập của thầy từ lúc còn nhỏ, nhưng chẳng lẽ thầy cũng không tin rằng con sẽ kìm hãm được nó sao ? Đã đủ lắm rồi, con sẽ không ở lại đây thêm giây phút nào nữa…