Chúng ta sẽ thử nhắm mắt 30 giây và tưởng tượng: NẾU BÂY GIỜ BẠN SỐNG MỘT CUỘC SỐNG CỦA MỘT NGƯỜI KHỔ HƠN BẠN NHIỀU
Nếu bây giờ bạn là một sinh viên, bạn hãy tưởng tượng mình đang là rửa bát ở mấy quán hàng bạn hay lui tới. Nếu hiện giờ bạn là một người làm việc văn phòng, ngồi điều hòa mát lạnh. Bạn thử tưởng tượng bạn là một anh xe ôm, tầm tuổi bạn, đứng ở ngã tư đường, ngóng từng người qua lại, mời chào. Hoặc chen chúc, luồn lách ở các bến xe để tranh giành khách. Còn nếu bạn là nữ, bạn thử tưởng tượng mình là một chị hoa quả bán rong, hoặc gánh từng gánh bún đậu dọc phố phường Hà Nội.
Nếu bạn đang quá chán nản vì ra trường mà mãi không xin được việc, bạn hãy thử tưởng tượng mình đang đứng ngóng ở chợ người Hà Nội, và may mắn có một anh đi xe hơi qua gọi bạn vào xử lý bể phốt, mừng mừng tủi tủi. Nếu hiện giờ bạn đang ngồi online và thấy quá buồn chán vì Facebook không có gì mới, bạn thử tưởng tượng đêm nay mình sẽ đi bốc hàng ngoài bãi. Nếu giờ bạn đang ăn cơm hộp, hoặc ngoài quán ăn bình dân và bạn quá ngán ngẩm hay chạnh lòng khi thấy người khác đi ăn món gì ngon lắm. Thì tưởng tượng tầm trưa nắng này bạn là người đội nắng giao từng hộp cơm cho người ta, trong đó có hộp cơm bạn đang ăn.
Và cuối cùng, nếu bạn đang không muốn sống nữa vì cuộc đời quá chán, hãy tưởng tượng bạn mới phát hiện mình bị ung thư giai đoạn cuối.
Thử tưởng tượng vậy, sẽ có rất nhiều trải nghiệm hay đấy!
Tôi sẽ kể cho bạn câu chuyện của tôi.
Tôi sinh ra trong một gia đình cơ bản, bố mẹ là công chức, đủ ăn đủ mặc, tôi từ bé tới lớn sống trong suôn sẻ. Và cũng giống như rất nhiều người, tôi đã từng rất nhiều lần nghĩ rằng mình KHỔ LẮM. Cuộc sống dễ dàng quá làm tôi như một kẻ bị cớm nắng, đúng ở cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Những việc khó, tôi chẳng biết làm gì. Hay nói cách khác tôi giống như nhiều cậu ấm, cô chiêu sống kiểu nhợt nhạt bây giờ vậy.
Đấy có lẽ là ngày xưa, dần dà cuộc đời cho vài cú đánh đau, bắt buộc tôi tỉnh ngộ ra mà sống cho thành hồn. Tôi có vô vàn điểm xấu, nhưng may có điểm tốt là luôn muốn hoàn thiện mình.
Dạo gần đây tôi có việc cần thử độ quyết tâm, tôi chuyển từ một anh dân văn phòng sang nhân viên giao hàng. Chắc các bạn chưa tưởng tượng ra, vậy hình dung mấy người chở hàng chạy đầy ngoài đường ấy, đấy chính là tôi. Mỗi ngày tôi chở một thùng hàng to uỵch, hàng đằng trước, hàng đằng sau. Đợt nắng cao điểm vừa rồi, cái đợt mà trên Facebook đầy những status than ôi nắng nóng ấy. Chính là đợt tôi vừa trải qua.
Và vô vàn trải nghiệm đáng quý tôi nhận được sau thời gian ngắn ngủi này. Kể vài chuyện gọi là chia sẻ.
NẾU BẠN TỰ HÀO VỚI CÔNG VIỆC BẠN ĐANG LÀM, KHÔNG AI THỂ COI THƯỜNG BẠN
Điều tôi phải đối mặt đầu tiên khi đi giao hàng, là sự ái ngại của bản thân. OK xong rồi, tôi xếp hàng vào thùng xong rồi, người tôi ướt đẫm mồ hôi rồi. Tôi bắt đầu mang cái thùng to uỵch ra đường, trước mặt tôi, đằng sau tôi là muôn vàn ánh mắt mà tôi tưởng tượng ra, như kiểu ai cũng đang nhìn tôi vậy. Tôi thấy xấu hổ khi làm công việc đó. Nhưng kỳ thực, chẳng có ma nào biết tôi là ai. Dừng đèn đỏ, tôi lại tưởng tượng chắc mình nổi bật nhất, nhưng không nổi bật như cách tôi thích. Kỳ thực, chả ai quan tâm tôi là ai.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hành Trang Tuổi Trẻ
De TodoChia sẻ vì mục đích phi lợi nhuận. Gồm các bài viết dành cho những người trẻ đang chênh vênh giữa cuộc đời này....