Chương 2.1: Quái vật thực sự tồn tại!

3.1K 454 74
                                    

Giật phắt cây gậy bóng chày của tên trước mặt, Song Ngư cụng mạnh đầu mình vào đầu hắn. Một âm thanh điếng người vang lên, không khí xung quanh tức khắc như vỡ nát. Tên kia không chịu nổi, lăn đùng ra bất tỉnh. Ngược lại, Song Ngư kể cả khi đang bị thương vẫn chẳng hề hấn gì.

Thấy sự thay đổi bất thình lình của đối thủ, bọn côn đồ không tài nào thích ứng kịp. Song Ngư thì khác, hoàn toàn tỉnh táo và nhận thức bản thân cần phải dạy cho chúng một bài học. Liếc mắt nhìn tên ở sau, Song Ngư chẳng để hắn kịp xoay chuyển gì đã túm lấy tóc hắn rồi dọng thẳng vào tường. Nhưng, cậu chưa dừng lại.

Đập, đập, đập, đập như dập một quả bóng rổ. Vết thương trên đầu tên kia chớp mắt đã hình thành, máu chảy ra chây hết cả vào tường. Mãi đến khi tiếng la hét không còn - cho thấy chủ nhân của nó đã ngất lịm, Song Ngư mới buông tay.

- Lũ chết tiệt! - Bằng một cách thô bạo, Song Ngư bứt thẳng cánh cửa gần đó. - Đừng có bắt nạt kẻ yếu!

Dứt lời, Song Ngư ném cánh cửa đi như ném một chiếc phi tiêu. Cánh cửa bay đến, quật ngã ba tên (đang vây lấy Song Tử) văng ra ngoài cửa sổ, cũng may cho chúng đây là tầng trệt.

Chiếc cửa sổ dài hiếm hoi còn kính đột ngột hứng chịu mấy chục kí lô liền vỡ toang. Kính bể, mảnh vỡ văng bắn lung tung. Vài mảnh xẹt ngang cứa vào má Song Tử. Nhưng Song Tử nào có mảy may, bởi sự chú ý của cậu đã bị cậu bạn mới quen chiếm trọn.

Chứng kiến năm đồng chí bị hạ một cách dễ dàng, bọn du côn còn lại há hốc mồm, tưởng như cằm chúng sắp chạm sàn đến nơi.

Tại sao... Tại sao hắn không nói trước với chúng rằng Song Ngư cũng là một tên quái vật?!!!

- Đừng lo! Chúng ta đông người hơn! - Biết tinh thần phe mình tụt dốc không phanh, tên cao lớn nhất, cũng là kẻ cầm đầu nhóm lập tức động viên. Dẫu sao với số lượng này, Song Ngư không thể cứ thế mà đánh bại bọn họ được.

Hắn nào có biết... hắn nhầm to rồi.

Bàn tay Song Ngư nắm lại nổi lên từng đường gân guốc, đôi võng mạc mới khi nãy còn trong veo nay đã trở nên hằn tia máu. Cậu lấy đà, nhảy bật lên cao rồi lao về phía chúng. Một luồng gió từ ngoài sân thốc vào trong hành lang, hất tung mái tóc đen nhánh của Song Ngư.

- Tao ghét nhất lũ ỷ mạnh hiếp yếu như tụi bây!

- Bố mẹ, thầy cô chúng bây không dạy là lá lành phải đùm lá rách à?

- Tụi bây không có việc gì làm nên đi bắt nạt người khác sao?

Cứ mỗi câu, Song Ngư lại vung tay hoặc chân. Nhanh nhẹn, linh hoạt, mỗi đòn đánh của cậu đều hết sức dứt khoát. Từng tiếng "bốp bốp" nặng nề cứ thế vang lên đều đặn, mấy tên côn đồ ngã xuống như rạ.

Ngồi bệt dưới đất, Song Tử mở tròn mắt quan sát. Rồi bỗng, một nụ cười thoáng qua trên môi cậu ta:

"Thằng Sư Tử chết tiệt, nó mạnh hơn cả dự đoán của mày đấy..."

*

Tên cuối cùng bị hạ nằm bẹp dí xuống sàn. Song Ngư dừng lại thở hồng hộc. Bất chợt, phía sau gáy nhói lên một cái buộc cậu phải đưa tay sờ nhẹ. Xem ra vết thương nghiêm trọng hơn cậu tưởng, ngẫm chắc cũng lâu rồi Song Ngư mới trúng đòn như vầy.

[Fanfiction 12 chòm sao] No logic!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ