4.

2.3K 209 46
                                    

Thái Từ Khôn có một thói quen, đó là khi nói dối thường vô thức đưa tay lên vò tóc.

"Tại sao điện thoại của em lại ở chỗ Trần Lập Nông?"

"Hả? À, chắc là em không cẩn thận làm rơi đâu đấy em cũng..."  mới nói được nửa câu Thái Từ Khôn đột nhiên ý thức được tay mình đã giơ lên lơ lửng trên không rồi, anh nhìn lại vẻ mặt nghiêm túc của Vương Tử Dị, ngượng ngùng bỏ tay xuống.

Thôi thì cứ khai thật vậy! Thái Từ Khôn nghĩ, tại sao lại phải nói dối quanh co chứ? Có gì đáng giấu giếm đâu?

"Tối qua hai bọn em đều ở trong phòng tập rồi em bỏ quên điện thoại ở đó"  Thái Từ Khôn nói liền một hơi, len lén ngước mắt quan sát sắc mặt Vương Tử Dị.

Điện thoại bị Vương Tử Dị nắm chặt trong tay, là Trần Lập Nông đưa cho hắn lúc hai người tình cờ gặp nhau sáng nay.

"Vậy em..."  Thái Từ Khôn thò tay muốn lấy lại điện thoại của mình nhưng lại bị Vương Tử Dị né được, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt Thái Từ Khôn, gằn nhẹ từng chữ một: "Em không có gì muốn nói với anh sao?"

Hả? Thái Từ Khôn hoảng loạn một trận. Chuyện gì cơ? Lẽ nào anh ấy đã biết hết rồi? Không thể nào

"Không có mà"  Anh lí nhí đáp lại, tim đập nhanh đến nỗi tưởng như sắp nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Anh vô thức đưa ngón trỏ lên sờ môi, trong đầu bất giác nhớ đến bàn tay nhè nhẹ vuốt môi mình đêm qua.

"Thái Từ Khôn, anh không muốn giữa hai chúng ta có bí mật"

Đừng nói nữa.

"Anh không phải là người giỏi ăn nói, nhưng anh tin là em hiểu được lòng anh"

Em hiểu rồi, thế nên đừng nói thêm gì cả.

"Vì thế anh hy vọng nếu có chuyện gì chúng ta có thể cùng giải quyết"

Xin anh đừng nói nữa!

"Em với Trần Lập Nông..."

Tiêu rồi, Thái Từ Khôn tuyệt vọng nhắm tịt mắt lại.

"Chuyện giữa em với Trần Lập Nông anh đều đoán ra rồi"

"Tử Dị", Thái Từ Khôn nắm lấy tay Vương Tử Dị, vội vàng giải thích, "Không phải như vậy..."

"Không sao đâu"  Vương Tử Dị vẫn giữ dáng vẻ gặp khó không lùi, "tâm lý cạnh tranh hiếu thắng của mấy đứa, anh hiểu mà"

Hả? Thái Từ Khôn ngẩn người.

"Từ hôm chọn center anh đã nhìn ra em với cậu ta có mâu thuẫn rồi. Đại loại cũng đoán được là vì cậu ấy được hạng nhì... Anh biết là em rất giỏi trong khoản xử lý các mối quan hệ với mọi người, cũng không muốn tâm sự với người khác. Cho dù em có muốn kể với anh hay không anh đều tôn trọng em, nhưng nếu như cậu ta có làm gì tổn thương đến em, em nhất định phải nói với anh."

Vương Tử Dị dịu dàng  đưa tay lên nựng nựng khuôn mặt đã gầy rơ xương của Thái Từ Khôn: "Anh không thể nhìn em không vui, càng không thể nhìn em phải chịu tổn thương."

Thái Từ Khôn tâm tình vô cùng phức tạp, không thể nói rõ được là cảm giác gì, anh rất cảm động với sự chân thành của Vương Tử Dị, có điều từ đầu đến cuối vẫn không cách nào nói ra được chuyện đêm qua.

[NongKun | Nông Khôn]  Địch ýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ