Review Độc Sủng Ngốc Hậu

61.1K 1.8K 285
                                    

Review by: Tiểu Pi

Đại Tần có vị Đoan vương tàn phế, mà vương phi của chàng lại là một Quận chúa ngờ nghệch.

Chồng què vợ ngốc, thật xứng lứa vừa đôi!

.....

Trong mắt thủ hạ, Đoan vương của bọn họ rất túng thiếu. Trong mắt dân chúng, Đoan vương vô cùng nghèo! Bởi chàng có thể dùng mọi thủ đoạn từ việc xét nhà tham quan tịch thu gia sản, đến chuyện sai người đào đường hầm rồi nửa đêm đi "mượn" tư khố tích góp mấy mươi năm của Phúc Quý – thái giám thân cận của Vĩnh Thành Đế, miễn việc nào có thể kiếm chác được là chàng đều làm, cố gắng vơ vét càng nhiều ngân lượng vào tư khố càng tốt. Nhưng vì sao đường đường là một Đoan vương cao quý mà chàng còn "túng thiếu" đến vậy? Nguyên nhân chính là.... một bí mật mà Tần Dục không thể cho ai biết.

Tiền kiếp, Tần Dục vốn là Thái tử Đại Tần, phong quang vô hạn, chỉ chờ ngày bước lên ngai vàng. Nhưng sau một cú ngã ngựa, định mệnh xoay chuyển, chàng trở thành một Đoan vương tàn phế, tương lai cũng coi như chấm hết. Bấy nhiêu như chưa đủ trớ trêu, phụ hoàng lại ban hôn cho chàng với một Quận chúa ngốc nghếch, biến cuộc hôn nhân của họ trở thành trò cười cho dân chúng khắp kinh thành. Nhưng Tần Dục chỉ có thể chấp nhận, bởi hiện giờ chàng chỉ là một kẻ tàn phế, tất cả những gì chàng có thể làm là nâng đỡ Tứ đệ Tần Diễn lên làm hoàng đế. 

Vốn muốn dưỡng một minh quân, nào ngờ mình nuôi ong tay áo. Sau khi Tần Diễn lên ngôi, chẳng những hắn không biết ơn mà ngược lại ngày ngày chèn ép và phong tỏa thế lực của Tần Dục, để rồi phủ Đoan vương ngày nào còn nhộn nhịp kẻ đến người đi, mà lúc này chỉ còn lại một vị nhiếp chính vương tàn phế, một vị vương phi ngu ngốc cùng với một tên thái giám trung thành tận tâm, cùng nhau sống trong một vương phủ rỗng tuếch điêu tàn. Chàng nghĩ, sớm muộn gì mình không chết vì rét thì cũng chết vì đói, nhưng cuối cùng Tần Dục lại chết dưới tay của Tam đệ Tần Nhạc – một kẻ tạo phản ngu ngốc cõng rắn cắn gà nhà. Sau khi chàng chết, không biết vì sao mình không tới Âm Tào Địa Phủ mà linh hồn vẫn lưu lại cõi trần.

Mười năm làm linh hồn lang bạt, Tần Dục chứng kiến hết cảnh Đế vương ăn chơi trụy lạc, quan lại thừa dịp tham ô, người Nhung kéo vào xâm lược Đại Tần, thiên tai hạn hán xảy ra khắp nơi. Nhìn tình cảnh đất nước loạn lạc, dân chúng lầm than, trăm họ ai oán khiến Tần Dục cảm thấy xót xa mà bất lực. Chàng ân hận vì bao nhiêu năm qua mình đã mù quáng mà phò tá nhầm người. Nếu có thể làm lại, chàng thề sẽ không tự ti về bản thân, càng không để hôn quân nhiễu loạn triều cương, chàng sẽ yêu thương và che chở cho người thân bên cạnh, cứu vớt những con dân vô tội của Đại Tần.

Có lẽ ông trời cũng thấu cho nỗi lòng của chàng nên đã cho Tần Dục một cơ hội, chàng được trọng sinh. Tần Dục của kiếp này sẽ là một vị Đoan vương uy vũ, dù tàn nhưng không phế, không một kẻ nào có thể xem thường! Nhưng điều đầu tiên chàng cần làm sau khi sống lại, đó chính là thú và yêu thương che chở cho vương phi ngốc nghếch của mình, vì kiếp trước chàng còn mang ơn nàng.

Nếu nam chính của chúng ta được trọng sinh thì nữ chính là xuyên không đến Đại Diễn triều. Trước khi tới triều đại này, ở thế giới xa lạ nào đó, Lục Di Ninh là một người thử dược. Muốn không bị chết đói, mỗi ngày nàng phải uống một bát thuốc để đổi lấy một cái màn thầu. Cuộc sống khổ sở, bị hành hạ cứ ngỡ rằng sẽ kéo dài mãi, cho đến một ngày, ngọn lửa hung hãn đã thiêu trụi gian nhà tranh cùng với thân thể của nàng, hóa thành tro bụi... Sau khi chết, Lục Di Ninh lại xuyên vào cơ thể một vị quận chúa ngờ nghệch cũng bị bỏ đói không ít lần, nên trong mắt nàng không có gì khác ngoài thức ăn. Với nàng, ai cho nàng ăn thì người đó là người tốt. Nàng rất đơn thuần, cũng chính vì sự đơn thuần của nàng mà xảy ra nhiều chuyện dở khóc dở cười sau này.

[Edit - Hoàn] Độc Sủng Ngốc Hậu - Quyết Tuyệt.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ