Chuong 4

28 0 0
                                    

  Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Kiều Lưu tâm tình có chút phức tạp, theo góc độ nào đó mà nói, Chu Tử Chu cũng xem như là thuốc trường sinh của y. Kiều Lưu cũng không phải là người không có lương tâm, nhưng loại hành vi lừa gạt để hấp thụ linh khí từ cỏ linh chi này từ đối phương thật đáng tức giận, nhưng cũng làm cho y có chút chột dạ. Hơn nữa y còn đem Chu tiểu linh chi khi dễ tới khóc nhè ——

Làm sao lại dễ khóc như vậy a, là đàn ông con trai thật sao? Kiều Lưu ở trong lòng mắng thầm, nhưng lại nhịn không được đánh giá Chu Tử Chu nhiều hơn vài lần, phát hiện Chu Tử Chu ngoại trừ quần áo quê mùa ở ngoài, ngũ quan vẫn là rất đáng để nhìn, thậm chí có thể so với nhiều người dễ nhìn đẹp hơn rất nhiều... Kiều Lưu cảm giác được Chu Tử Chu đang chuẩn bị quay đầu về phía mình, nhanh chóng quẹo cổ sang chỗ khác, mở banh hai mắt, nhìn không chớp mắt về phía trước.

Có thể nói là một nửa điểm nhìn lén người ta cũng không chừa lại dấu vết.

Kết thúc lớp học, phụ đạo viên để cho mấy học sinh dọn dẹp đồ vật này nọ với lại tới trung tâm quân huấn lấy đồng phục. Chu Tử Chu trong lòng nghĩ, bản thân mình cũng chẳng có sở trường gì, chỉ có hơn người ở chỗ khí lực lớn, nắm tay lợi hại hơn một vài người, liền chủ động báo danh, cùng lớp trưởng dọn sạch đồ vật này nọ.

Kiều Lưu yếu đuối thành thói, đương nhiên sẽ không có khả năng nhận việc nặng, tới lúc phụ đạo viên hỏi có những ai báo danh, y thân dài chân dài vẫn ngồi im bất động, dáng ngồi kiêu căng, khí thế sang chảnh tựa như tượng đài ngồi đó.

Nhưng lại khiến cho Chu Tử Chu cảm thấy kì quái chính là, thời điểm cậu đi ngang qua Kiều Lưu, Kiều Lưu cư nhiên không còn cố ý nhằm vào cậu nữa, ngược lại còn ân cần chủ động đứng lên, nhường chỗ cho cậu đi.

Lâm Hoắc Nhiên từ xa xa chạy tới, cũng cảm thấy ngạc nhiên, cười hì hì vỗ bả vai y nói: "Úi trời ui, khiến mày nhường đường đi, đây chính là người đầu tiên nha." Hắn chỉ chỉ Chu Tử Chu nói: "Thằng nhóc nhà cậu, còn không mau cảm thấy thụ sủng nhược kinh đi."

Chu Tử Chu vẻ mặt mờ mịt cùng Kiều Lưu nhìn nhau, không biết có phải ảo giác hay không, ở bên tai của đối phương cậu nhìn thấy một chút đo đỏ.

"Đủ rồi." Kiều Lưu đột nhiên thu hồi tầm mắt, sau đó không kiên nhẫn mà ném cánh tay của Lâm Hoắc Nhiên ra, nói: "Đi thôi."

Hai tên ngang ngược như cua rốt cuộc cũng chịu đi, Chu Tử Chu mới vác theo ba lô ra khỏi lớp học.

Cậu đi theo Vu Chiêm cùng ba nam sinh khác nữa, đem mấy bộ quân phục tới từng phòng kí túc xá nam. Vu Chiêm nhìn sơ đồ phòng ngủ, biết Chu Tử Chu cùng Kiều Lưu ở chung một phòng, bởi vậy ở trên đường cố ý hoặc vô tình theo sát Chu Tử Chu nói chuyện phiếm lôi kéo làm thân.

"Từ phương bắc tới đây đi học, xa như vậy a, sẽ nhớ nhà không?" Vu Chiêm hỏi.

Chu Tử Chu nói: "Vẫn tốt, đều là người trưởng thành, không thể lúc nào cũng nhớ nhà được, còn cậu thì sao?" Cậu cảm thấy Vu Chiêm là người rất tốt, nhiệt tình, lại người thứ hai ngoài trừ Lý Tiểu Phỉ ra đối với chính mình phóng ra thiện ý, thật thích hợp làm lớp trưởng.

Vu Chiêm cười cười nói: "Tôi là người ở đây, cuối tuần đều có thể về nhà."

Chu Tử Chu cúi đầu đáp một tiếng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Qua một hồi Vu Chiêm lại nói: "Bất quá gái ở phía nam rất đẹp, ở trong này một thời gian không chừng cậu cũng chẳng muốn trở về đâu a. Biết nữ sinh ngày hôm qua chạy tới dưới kí túc xá đợi Kiều Lưu không? Nghe nói gọi là Lương Mạt, là hoa khôi của hệ chúng ta đó, bộ dáng đặc biệt xinh xắn."

"Lương Mạt?" Chu Tử Chu nghe thấy cái tên này dừng lại một chút.

Thấy Chu Tử Chu hứng thú, Vu Chiêm cũng vui vẻ nói thêm vài câu: "Đúng vậy, cùng Kiều Lưu tựa như một cặp trời sinh vậy đó, bất quá Kiều Lưu ngày hôm hình như không có ở trường hay sao á, vậy mà con gái người ta vẫn không bỏ cuộc."

Chu Tử Chu đặc biệt chú ý tới cái tên này, cũng không phải vì nó có bao nhiêu đặc biệt, cũng không phải mơ màng đến khuôn mặt của một nữ sinh nào đó gia giáo tốt. Mà là bởi vì, trong bản hợp đồng ngày hôm qua Vương Thuỵ có nhắc tới, dặn dò cậu đặc biệt chú ý, đừng để cho Kiều Lưu đụng chạm vào một nữ sinh tên là Lương Mạt.

Bởi vì hắn tính ra được nữ sinh kia là thể chất cực âm, sẽ đối với bệnh tình của Kiều Lưu chuyển biến xấu thêm. Vốn cái bệnh này của Kiều Lưu, chỉ là bởi vì hàn độc phát tác quanh ngũ tạng, đối với trái tim tạo ra áp bách, nếu còn va chạm vào một người nào đó mang theo âm hàn, sẽ khiến hàn khí của y tăng thêm level mới.

Nói cách khác đó chính là có thể khắc tới chết.

Vương Thuỵ nói, Kiều Lưu từ nhỏ đã không có cách nào cùng người bình thường làm bạn được, cho nên về việc này, có thể để cho y biết càng ít càng tốt. Trước kia cũng có người mang thể chất cực âm xuất hiện chung quanh Kiều Lưu, đều bị Kiều gia trộm ở phía sau xử lý. Nhưng là cái cô Lương Mạt này, quyền thế trong nhà không nhỏ, không có cách nào xử lí được như cách cũ, bắt buộc phải phải chuyển sang cách đối phó khác.

Huống chi cô gái này trước đây ở buổi lễ đấu giá, gặp qua Kiều Lưu vài lần, liền bắt đầu theo đuổi Kiều Lưu. Có thể nói là phi thường khó giải quyết, là nhiệm vụ đặc biệt mà Vương Thuỵ giao cho cậu.

Chu Tử Chu trong lòng thầm than, nhiệm vụ này so với tưởng tượng của cậu, thật sự quá khó khăn —— ngoại trừ mỗi ngày đều phải tấn công Kiều Lưu cấp dinh dưỡng, còn phải ngăn chặn con gái xinh đẹp nhà người ta, không cho đối phương chạm vào Kiều Lưu. Đây không phải là muốn cầm gậy đánh uyên ương sao?

Bất giác đã đi tới dưới lầu kí túc xá nam, Vu Chiêm đột nhiên ghé tới bên tai của Chu Tử Chu nói: "Má ui, mới nhắc tào tháo, tào tháo đã tới, kia không phải là Lương Mạt sao? Lại chạy tới dưới kí túc xá nam chờ người a?"

Chu Tử Chu ngẩng đầu, chỉ thấy bên cạnh bãi đỗ xe, có một nữ sinh mặc một bộ áo tím cùng quần đùi trắng, tóc uốn kiểu lượn sóng, trong tay còn cầm thêm hai ly trà sữa, đang cười cười nói nói với một nữ sinh có chút nhạt nhoà nào đó bên cạnh, cũng đang ngửa đầu lên lầu bốn của bọn họ.

Học viện có số lượng nam nhiều hơn nữ, huống chi Lương Mạt còn xinh đẹp như vậy, đứng ở dưới lầu, đó chính là phong cảnh rực rỡ còn hơn cả ngàn vạn từ. Trên lầu có rất nhiều nam sinh chống cằm nhìn xuống, còn hướng về phía Lương Mạt huýt sáo.

Lương Mạt cũng hào phóng thoải mái, toàn bộ đều làm lơ, gió thổi nhẹ qua, đem mái tóc màu nâu của cô nhẹ nhàng bay lên, khiến cho tim của Chu Tử Chu đập nhanh hơn hai nhịp.

Lập tức trong lòng càng cảm thấy thêm khó khăn, Lương Mạt này đối với Kiều Lưu cố chấp như vậy, cậu có thể khuyên cô ấy trở về được sao. Chính mình chia rẽ hai người bọn họ, có khi nào sẽ gặp báo ứng hay không.

Vu Chiêm đi qua chào hỏi: "Lương Mạt, đứng dưới lầu chờ Kiều Lưu của lớp tôi hả?"

Lương Mạt lộ ra một nụ cười mỉm, giơ ly trà sữa lên, nói: "Nữ sinh không có cách nào lên kí túc xá nam được, lớp trưởng Vu, cậu có thể giúp tôi gọi Kiều Lưu xuống không? Tôi có mang theo trà sữa cho cậu ấy."

Vu Chiêm hỏi: "Cậu không gọi cho cậu ấy sao?"

Lương Mạt không đáp, nữ sinh bên cạnh liền tiếp chuyện, nén giận nói: "Gọi rồi, nhưng cậu ta không thèm nhận a!"

Lương Mạt có chút xấu hổ nói: "Có thể Kiều Lưu đang bận chuyện gì đó, không thể nghe máy được."

Vu Chiêm nghe được câu này, chỉ biết Lương Mạt là một bên tình nguyện, Kiều Lưu căn bản không có ý kia, hoặc chính là hai người đang cãi nhau. Bản thân nếu giúp Lương Mạt, nói không chừng còn có thể chọc giận tới Kiều Lưu, không phải mất nhiều hơn được sao?

[Dammy/Edit] Moi Ngay Nhat Dinh Phai Hon Mot CaiWhere stories live. Discover now