Chương 14: Vi diệu

1.6K 50 1
                                    

Thấy nàng ngủ, Trọng Vũ liền thu tay về, chỉ là tiểu đồ nhi lại gắt gao bám chắc không buông. Hôm qua hắn đưa tay ra cho nàng, nàng không những không đưa tay ra, ngược lại còn lùi về sau một bước.... Hiện giờ lại không sợ.

"Sư phụ, đừng tức giận đồ nhi...." Tiểu đồ nhi gối đầu lên đùi hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, thấp giọng lẩm bẩm một câu.

Trọng Vũ có chút rung động, đưa tay ra xoa gương mặt nàng, dọc theo khuôn mặt nàng đi xuống, xuống thấp hơn một chút —- trên cần cổ trắng nõn của tiểu đồ nhi có một vết đỏ hồng nhìn mà ghê người.

Nghĩ đến sự tình ngày hôm qua.... Ánh mắt Trọng Vũ trầm xuống, tâm tình có chút không vui, lòng bàn tay mơn mớn trên cần cổ nàng, vết đỏ hồng trên cổ dần dần biến mất.

Nhìn cần cổ của tiểu đồ nhi trắng nõn như lúc ban đầu, Trọng Vũ liền cúi người đem nàng ôm lấy, ngửi thấy mùi hương táo trên người nàng, tâm tình mới tốt hơn một chút. Đêm qua tiểu đồ nhi của hắn quỳ suốt một đêm, hắn cũng nhìn cả một đêm, hiện tại tiểu đồ nhi ngủ rồi, hắn cũng thấy có chút buồn ngủ.

Trọng Vũ ôm Đường Táo vào ngực cùng nằm xuống giường, hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt thanh tú của tiểu đồ nhi, nhớ tới vừa nãy nàng khóc đến thương tâm nhào vào lòng ngực mình, tức khắc lòng lại đau.

Rõ ràng chỉ mới mấy tháng, hắn sống đến nay đã được hơn bảy vạn năm, mặc dù không quá ngắn, chỉ là.... Sắc mặt Trọng Vũ ôn nhu như thế, cũng chỉ là lần đầu tiên.

Hắn hiếm khi cùng người khác thân cận, cũng không biết phải như nào để trấn an người khác, đột nhiên nhớ tới đã từng gặp qua Phù Yến và Phù Nguyệt lúc nhỏ, suốt ngày khóc nháo, giống như tiểu đồ nhi hiện nay vậy....

Vẻ mặt Trọng Vũ ngưng lại một chút, chân nhắc trong chốc lát, liền cúi đầu xuống hôn lên mặt tiểu đồ nhi, chỉ là ngoài dự đoán, cảm xúc ở môi lại tuyệt vời như vậy. Trọng Vũ có chút kinh ngạc, nhìn tiểu đồ nhi đang gần ngay trong gang tấc, do dự lại hôn xuống đôi mắt của nàng., có lẽ là do lông mi còn vương vấn chút ít nước mắt, hôn lên có chút ngứa ngứa.

Làm xong những chuyện này, Trọng Vũ mím môi, nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.

Thời điểm Đường Táo tỉnh lại, cảm thấy toàn thân nóng bừng, nàng mơ mơ màng màng xoa xoa đôi mắt, phát hiện mình ngủ ở trên người sư phụ. Nhìn hai tròng mắt của sư phụ vẫn đang đóng chặt, trong lòng Đường Táo thỏa mãn cực kỳ, lặng lặng dựa sát đầu vào người sư phụ mình, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn hắn.

Nghỉ ngơi đã lâu, tình thần Đường Táo sáng láng, chỉ an tĩnh ghé vào người sư phụ, một chút suy nghĩ cũng không có. Đường Táo do dự mà cẩn thận đưa tay lên, đặt lên trên cằm của sư phụ, cảm xúc ấm áp làm nàng định dọc theo đường cằm sờ lên trên, đang muốn sờ, sư phụ tỉnh dậy.

Bị bắt quả tang tại trận, Đường Táo cũng không đem tay thu về,nghịch ngợm lè lưỡi, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào lòng ngực ấm áp của sư phụ, thấp giọng gọi một tiếng: "Sư phụ."

Trọng Vũ nhìn bàn tay trắng nõn của nàng đặt trên cằm mình, bỗng nhiên bừng tỉnh, hai tròng mắt vẫn còn đang nhập nhèm buồn ngủ, trầm giọng nói: "Làm gì đấy?"

"Đồ nhi.... Đồ nhi đang sờ sờ sư phụ." Đường Táo thành thật nói.

Trải qua sư việc ngày hôm qua, sư phụ giống như càng thân thiết hơn với nàng, trước kia tuy rằng cũng ngủ cùng nhau, nhưng sư phụ lại không thích nàng đến quá gần, chỉ là hiện giờ, nàng ghé vào trên người sư phụ ngủ, sư phụ cái gì cũng chưa nói.

Như vậy... nàng sờ sờ, cũng có thể đi. Đường Táo trong lòng nghĩ thầm.

Trọng Vũ nghe thế, trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào, chỉ là nhắm mắt lại, hai tay theo bản năng ôm lấy tiểu đồ nhi thơm mềm lên người mình, ngữ khí vô lại, nói một câu: "Sờ xong tiếp tục ngủ."

"...... Cám ơn sư phụ."

Thấy sư phụ đã đáp ứng, trong lòng Đường Táo hưng phấn cực kỳ, chậm rãi sờ lên mặt sư phụ, sờ cái mũi của sư phụ, sờ đôi mắt sư phụ, còn có... lông mày sư phụ. Đường Táo một bên vừa sờ, một bên cười thầm, chờ sờ xong xuôi hết rồi, liền cảm thấy đã thỏa mãn, tiếp tục nhắm mắt lại ngủ.

Bất quá Đường Táo ngủ không được.

"Sư phụ, về sau đừng không cần bỏ rơi đồ nhi nữa, được không?" Lời nói kiên định, nhớ tới sự việc ngày hôm qua, trong lòng nàng nhịn không được nghĩ lại mà sợ.

—– Nàng sợ sư phụ sẽ không cần nàng nữa.

Hồi lâu, Trọng Vũ không nói gì, giống như đã ngủ say. Đường Táo khẽ nhíu mày, có chút ủy khuất rũ con mắt xuống, chỉ là ngay sau đó.... Nàng liền cảm giác có một bàn tay to chậm rãi chạm lên đỉnh đầu nàng, vuốt vuốt đầu nàng, động tác ôn nhu cực kỳ.

Đường Táo chậm rãi ngẩng đầu lên, liền thấy một đôi con ngươi phượng đen như mực nhìn mình, nhất thời hốc mắt nóng lên, có chút muốn khóc.

"Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, vi sư vĩnh viễn sẽ không đuổi ngươi đi."

Đường Táo gật đầu, vội nói: "Đồ nhi sẽ ngoan ngoãn."

Trọng Vũ nhìn đôi mắt hồng hồng của tiểu đồ nhi, nhàn nhạt ừ một tiếng, trên mặt vẫn không hề có biểu tình gì.

—– hắn thích bộ dáng ngoan ngoãn của nàng.

Ba năm sau.

Đường Táo đang du thuyền ở trong hồ, trong tay cầm đài sen vừa mới hái được, chơi đến mệt mỏi, ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn lột ra từng viên hạt sen no đủ mà thơm ngọt, để vào trong miệng, tinh tế nhấm nuốt.
Hương thơm của hạt sen cùng với chút đắng của tâm sen lan tràn ở đầu lưỡi, Đường Táo lại lột thêm một hạt nữa, cúi đầu nhìn rùa đen bên cạnh mình, hai tròng mắt đều nhiễm ý cười như trăng rằm, nói: "Đường Cao, ngươi muốn ăn sao?"

Đường Cao lập tức duỗi dài cổ ra, hé miệng tiếp nhận hạt sen trong tay Đường Táo, lẩm bẩm một câu: "Còn muốn."

Nghe thế, Đường Táo lại lột thêm vài viên, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, mới hoàn hồn "nha" một tiếng, vội nói: "Quên không làm cơm trưa cho sư phụ."

Đường Cao nhìn động tác vội vội vàng vàng của Đường Táo, thảnh thơi ăn hết hạt sen trong miệng, chậm rãi nói: "Không phải chủ nhân hôm qua đã đi ra ngoài rồi sao?"

Động tác Đường Táo sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại.

Đúng rồi, hôm qua sự phụ có việc, đã cùng Phù Yến sư thúc đi ra ngoài, nói là muốn đi dăm ba bữa, sao có thể nhanh trở về như vậy được? Đường Táo gục đầu xuống, chậm rãi lột hạt sen trong tay, trong lòng có chút bất mãn.

Ba năm này, nàng chưa từng rời khỏi sư phụ nửa bước, hiện giờ sư phụ đột nhiên đi ra ngoài, lại không chịu mang nàng theo, làm trong lòng nàng nghẹn muốn chết.

—– nàng rất nhớ sư phụ.

Đường Táo đưa hai chân xuống nước, con cá trong nước liền mổ hai ngón chân của nàng, hơi hơi ngứa, khuôn mặt Đường Táo từ không vui bỗng lập tức vui vẻ hẳn lên, cong môi lên cười ngây ngốc.

—- thật ngứa, thật thoải mái.

Đường Táo chơi đùa dưới nước, liền tạm thời quên mất phiền não trong lòng, chơi trong chốc lát, phảng phất nghe thấy được âm thanh mơ hồ của sư phụ, Đường Táo có chút nghi hoặc, nhưng vẫn ngẩng đầu lên nhìn về hướng bờ bên kia.

Trên bờ có hai bóng người đang đứng, một bạch y một thanh y, đều là dáng người cao lớn, vạt áo tung bay.

Đường Táo không tin nổi xoa xoa hai đôi mắt, cuối cùng mới giật mình cười rộ lên, lập tức từ trong lá sen đứng lên, bay tới bờ phía đối diện.

"Sư phụ." Đưỡng Táo hờn dỗi một tiếng, vui sướng nhào vào trong lòng ngực sư phụ mình, "Đồ nhi rất nhớ người."

Trọng Vũ thấy tiểu đồ nhi thân mình ướt nhoẹt, liền nhẹ nhàng xoa đầu nàng, trong thoáng chốc nước n toàn thân đều tiêu biến hết, váy áo nhanh nhẹn thanh tú như lúc đầu. Hắn đưa tay ra lau đi giọt nước cuối cùng trên mặt tiểu đồ nhi, ngữ khí có chút trách cứ: "Như thế nào lại biến thành như vậy?"

Đường Táo ngửa đầu lên cười cười, lộ ra hai hàm răng trắng tinh, nói: "Đồ nhi hái hạt sen." Nói xong, giơ hạt sen trong tay lên, đem đến bên môi sư phụ, nói: "Sư phụ muốn nếm thử không?"

Khuôn mặt Trọng Vũ nhu hòa đi một ít, nhàn nhạt "Ân" một tiếng, cúi đầu ngậm lấy hạt sen trong tay tiểu đồ nhi, nhấp môi nhấm nuốt nói: "Không tồi."

"Sư phụ thích là tốt rồi." Đường Táo vui tươi hớn hở.

Có người khụ một tiếng thật mạnh ở bên cạnh, lúc này Đường Táo mới nghiêng thân mình sang một bên, hướng về phía người bên cạnh gọi một tiếng, "Phù Yến sư thúc."

Phù Yến âm dương quái khí nhíu nhíu mày, thở dài nói: "Giờ mới nhìn đến ta."

Đường Táo thè lưỡi, buông tay đang ôm eo sư phụ ra, có chút xấu hổ nói: "Đêm nay ta làm mấy món đồ ăn đưa đến Linh Thủy Cư, như vậy có được không?"

Phù Yến nghe vậy, lúc này mới gật đầu hài lòng, chỉ là Trọng Vũ có chút không được vui vẻ, nghiêng đầu lạnh nhạt liếc nhìn Phù Yến một cái, lại nói với Đường Táo: "Ngươi là đồ nhi của ta, không phải là đầu bếp, làm cho hắn làm cái gì."

Phù Yến bất đắc dĩ cười cười, sư huynh này của hắn càng ngày càng quá phận, đây đâu phải là dạy dỗ đồ nhi, rõ ràng là....

Ánh mắt dừng lại trên người của tiểu cô nương, ba năm trôi qua, hiện giờ trổ mã càng thêm duyên dáng yêu kiều. Mọi người ở ma cung đều biết, Tiểu Táo trên danh nghĩa là sư phụ và đồ đệ, lại thêm thầy trò hai người hàng đêm tiêu dao, hàm nghĩa trong này đến người mù còn nhận ra được nữa là.

Mới đầu hắn cũng cho rằng là như vậy, nhưng phải một thời gian sau mới biết được, sư huynh của hắn đích thực chưa động chạm đến Tiểu Táo.

Lúc ấy ngây ngôn non nớt còn chưa tính, hiện giờ cả thân mình đều nảy nở, chuyện đó cũng là dự kiến bên trong.

Trọng Vũ thấy ánh mắt Phù Yến đang đánh giá tiểu đồ nhi của mình, khuôn mặt tuấn tú càng thêm âm trầm, lập tức kéo tay tiểu đồ nhi về phía Thừa Hoa Điện.

Sức lực sư phụ quá lớn, cổ tay Đường Táo bị nắm đến phát đau, chính nàng vẫn luôn tôn thờ sư phụ, nào dám nói một câu gì, cũng chỉ có thể chịu đựng. Nàng ngẩng đầu lên nhìn sư phụ, trong lòng vui mừng: Không nghĩ tới sư phụ lại trở về nhanh như vậy.

Đường Táo thuận theo tư thế ôm lấy cánh tay của sư phụ, khuôn mặt nhỏ nhắn thân mật cọ cọ.

Động tác Trọng Vũ sửng sốt.

Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu đồ nhi bên cạnh, ánh mắt sâu thẳm xẹt qua hai tay của tiểu đồ nhi, có lẽ do tư thế này, ngực của tiểu đồ nhi liền dính sát vào tay hắn, bộ ngực mềm mại cọ sát, làm hắn cảm giác có chút vi diệu...

Hầm Táo KýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ