Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền
Hai người đứng gần nhau như vậy, hô hấp ấm áp quanh quẩn ở mặt. Đường Táo mỉm cười, thản nhiên nói: "Đồ nhi biết."
Sư phụ sao có thể già được. Ở nhân gian, thoạt nhìn qua bộ dáng như hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, đúng ở độ tuổi tốt nhất, tất nhiên là không già.
Về phần thể lực, này.. nàng cũng biết.
Chỉ là, vì sao lại hỏi cái này? Đường Táo nhíu mi suy nghĩ, chờ đến lúc hiểu được thì mặt cũng đã đỏ bừng, ánh mắt trợn to liếc nhìn sư phụ: "Sư phụ, người mau buông tay."
Trọng Vũ làm sao mà có thể buông tay.
Hắn có chút hưng trí nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của tiểu đồ nhi, ánh mắt trong sáng, nhìn thế nào cũng thấy không đủ. Hắn nhớ tới hôm trước hắn cố ý giả vờ say rượu, nàng còn nói những lời mà hắn cảm thấy thật khó nghe với Phù Yến, lại còn.. đỏ mặt.
Mặt đỏ cũng chỉ có thể cho một mình hắn xem mà thôi.
Tuy rằng tiểu đồ nhi đã nói là không thích Phù Yến, nhưng hắn vẫn cứ canh cánh trong lòng. Trọng Vũ hít một hơi – hắn muốn đánh chết Phù Yến ngay lập tức.
Cả người Trọng Vũ đều nhích lên, vô cùng thân thiết chạm vào người đồ nhi nhà mình, mềm giọng ôn nhu nói: "Tiểu Táo, vi sư nghĩ muốn..."
"Sư phụ!" Không biết hắn muốn nói gì, nhưng Đường Táo cảm thấy được chắc chắn không phải là chuyện tốt, liền hung hăng đánh gãy lời hắn nói. Trước kia nàng luôn ngoan ngoãn ở trước mặt sư phụ, sư phụ mặc dù đối xử tốt với nàng, nhưng cũng có một số lúc tính tình phát tác, cũng thích khi dễ nàng như vậy, nhưng sau đó lại cưng chiều nàng. Bởi vậy nàng không sợ sư phụ cho lắm.
"Vi sư nghĩ muốn đêm nay cùng ngươi đi ra ngoài một chút, không muốn sao?"
Chỉ là đi ra ngoài thôi sao? Đường Táo giương mắt lên nhìn sư phụ: "Đi một chút?"
Trọng Vũ nhíu mày: "Tưởng không đi?"
Ở khách điếm dùng bữa tối xong, Đường Táo liền theo sư phụ đi ra ngoài.
Cách đế đô Trấn Ly Quốc rất gần, không chỉ có sự phồn vinh hưng thịnh, hơn nữa dân chúng lại còn rất thuần phác. Đường Táo nhìn các tiểu quán bên đường, có bao nhiêu những thứ mới mẻ mà nàng chưa bao giờ thấy qua.
Đột nhiên, tay trái bị người khác nắm lấy, Đường Táo phút chốc ngẩng đầu lên, thấy sư phụ nhìn nàng mỉm cười, một đôi con ngươi sáng như đuốc, rồi sau đó nắm chặt lấy tay nàng, nghiêm trang nói: "Vi sư sợ ngươi đi lạc."
Có cái cớ nào đường hoàng hơn một chút không?
Đường Táo nở nụ cười, làm sao nàng có thể đi lạc được, rõ ràng là... Đường Táo không muốn nghĩ theo chiều hướng đi xuống nữa, bàn tay nắm tay nàng to rộng, không dùng quá sức, lại đủ để cho nàng không thể giãy dụa, bất chợt xâm nhập vào trái tim nàng.
Chợ đêm cực kỳ náo nhiệt, đi được một lát, Đường Táo đột nhiên ngửi thấy một cỗ mùi hương, mùi từ phía đằng kia bay tới. Đường Táo biết sư phụ thích đồ ngọt, mới ngửi một chút, liền biết đây là mùi hạt dẻ.
"Sư phụ, người chưa cho đồ nhi bac." Đường Táo biết, những lúc mua này nọ người ta thường dùng bạc đổi lấy, sư phụ nàng ỷ vào có pháp thuật cao siêu, liền tùy tiện biến ra một cái, cũng thật là..
Như là biết Đường Táo sẽ nói như thế, Trọng Vũ nhìn về phía nàng trừng lớn hai mắt, vô tội nói: "Vi sư làm cho ngươi." Sau đó chuyển chủ đề. "Mùi hạt dẻ này rất thơm." Dứt lời, liền bắt tay vào làm hạt dẻ.
Bàn tay đang bị nắm bỗng nhiên bị buông ra, Đường Táo nhất thời cảm thấy trống rỗng trong lòng, quay đầu nhìn sư phụ, thấy hắn đang làm hạt dẻ, con ngươi chợt tối sầm lại, chậm rãi cúi đầu.
"Cho."
Là hương vị thơm ngào ngạt của hạt dẻ.
Đường Táo giương mắt, thấy bên miệng sư phụ đang là một cây hạt dẻ, ngón cái cùng ngón trỏ lúc này đang cầm miếng miếng no đủ, chỉ nhìn thôi cũng khiến thèm nhỏ dãi.
Sư phụ thích ăn đồ vật này nọ, nhưng hôm nay thứ tốt nhất là cây hạt dẻ cũng đưa cho nàng, Trong lòng Đường Táo cảm động không thôi, đứng ngây ngốc một lát, mới há mồm cắn lấy.
Ngón tay bị cái lưỡi của nàng trong lúc vô tình đụng chạm vào, Trọng Vũ nhất thời run lên một hồi. Hắn thấy tiểu đồ nhi ăn hạt dẻ mà còn có thể vui vẻ được như vậy.
"Ăn ngon sao?"
"Ngô... Ân." Đường Táo gật đầu.
Trọng Vũ nở nụ cười, nói: "Vậy vi sư cũng nếm thử một chút." Dứt lời, cũng đưa miếng hạt dẻ vừa rồi lên đưa vào môi nhẹ liếm, rồi sau đó trở về chỗ cũ: "...Cũng ngon thật."
Một chút cảm động cũng không có, Đường Táo nghiêng đầu qua chỗ khác không để ý tới hắn, trên mặt nóng bừng, nghĩ thầm: Lúc có hai người thì cũng thôi đi, hiện giờ đang ở trên đường lớn, người đi đi lại lại tấp nập, thế mà sư phụ còn hồ nháo. Bước chân Đường Táo không khỏi bước nhanh hơn.
Trọng Vũ cười đuổi theo, vừa muốn nói cái gì đó, đã thấy tiểu đồ nhi dừng bước chân. Hắn nhìn theo ánh mắt của tiểu đồ nhi, dừng lại ở trên người đôi phụ tử kia. Tiểu nam hài mới chỉ có ba, bốn tuổi, hiện giờ trên tay cầm một chuỗi mứt quả, được phụ thân cõng ở trên vai, cười đến vô cùng sáng lạn.
"Tiểu Táo cũng muốn sao?" Trọng Vũ hỏi, rồi sau đó nói: "Vi sư cũng có thể làm được."
"Sư phụ đừng làm rộn." Đường Táo nói sự thật. Nàng đã mười sáu, cũng không phải tiểu nữ nhi mấy tuổi đầu.
Bỗng nhiên trong lòng bị nhét cái gì đó, là túi hạt dẻ đường mà sư phụ cầm trong tay, giờ phút này tỏa hương khí mê người. Đường Táo ngẩng đầu, thấy sư phụ cũng nhìn nàng, đôi mắt ôn nhu, thanh âm trầm thấp nói: "Đến, vi sư cõng ngươi."
Cõng nàng? Đường Táo ngây người.
Trọng Vũ mỉm cười, nhéo nhéo mặt nàng: "Nghe lời, đi lên."
Đường Táo thấy sư phụ cúi người xuống, cũng không do dự nữa, leo lên lưng sư phụ.
Lần đầu làm việc này, Trọng Vũ có chút không quen, chỉ là trên lưng là tiểu đồ nhi, sợ nàng không thoải mái, liền kẹp chặt lấy hai chân của nàng, rồi sau đó chậm rãi đi.
Đường Táo nhìn sư phụ, nắm thật chặt hạt dẽ trong tay, nhịn không được đưa đầu về phía cổ hắn, nhẹ nhàng cọ xát. Nhận ra động tác của nàng, lưng của người đang nằm dừng lại một chút, rồi sau đó cười nói: "Yên tâm, vi sư sẽ không để cho ngươi bị ngã."
Tất nhiên Đường Táo biết điều này.
Nhưng nói như thế, tâm tình khẩn trương cũng thả lỏng đi rất nhiều. Đường Táo nhìn góc nghiêng mặt của sư phụ, nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy sư phụ. Bất tri bất giác ba năm đã trôi qua, nàng không nghĩ tới — ba năm sau, nàng cùng sư phụ lại dùng phương thức ở chung như vậy.
Nàng có thích không? Đường Táo tự hỏi mình.
Sư phụ đối xử tốt với nàng, cưng chiều nàng, nàng đương nhiên rất thích, tuy rằng có đôi lúc hắn khi dễ mình, nhưng trong lòng nàng chỉ có thẹn thùng, không có chán ghét.
Đường Táo nắm tay thật chặt, cẩn thận hỏi sư phụ: "Sư phụ, đồ nhi có nặng không?" Nàng sợ sư phụ mệt.
Trọng Vũ không trả lời, chỉ nhẹ nhàng tung người lên một cái. Đường Táo bất ngờ không kịp đề phòng, kinh hô một tiếng, ôm cổ hắn càng chặt hơn. Trọng Vũ thực vừa lòng với phản ứng của đồ nhi, nhìn tiểu nữ nhân một cái, nào có chút cân nặng nào?
—- Hơn nữa, hắn thể lực tốt, khí lực cũng rất lớn.
Mới vừa rồi tung người, chỗ mềm mại kia dán ở lưng hắn có cảm giác rất rõ ràng, cổ họng Trọng Vũ hơi động, thân hắn có chút nóng. Hắn nhớ tới nửa đêm hôm qua, tiểu đồ nhi động thủ,,, nghĩ đến vậy, thần sắc hắn nhộn nhạo, miệng lưỡi đắng khô.
"Sư phụ?" Đường Táo nghi hoặc nhíu mày. Như thế nào lại dừng lại?
"Vi sư muốn... ăn hạt dẻ." Thanh âm Trọng Vũ trầm thấp lên tiếng.
Hóa ra là như vậy. Đường Táo đưa tay xuống ngực, lấy hạt dẻ ra, rất nhanh đưa một hạt dẻ đến bên môi sư phụ, thanh âm ngọt ngào nói: 'Sư phụ, ăn."Thực ngoan. Trọng Vũ cười cười, há mồm cắn lấy. Đột nhiên nghĩ tới điều gì, con người đen nhánh hiện lên ý cười, cắn lấy cả miếng hạt dẻ cùng ngón tay đưa đến.
Khẽ cắn rồi lại liếm.
"Sư phụ..." Đầu ngón tay bị cắn, Đường Táo nhất thời cảm thấy có chút nóng, chỉ là sư phụ không nhả ra, chẳng những cắn, lại còn chậm rãi liếm liếm.
"Ăn ngon." Trọng Vũ nhả ra, vẻ mặt thỏa mãn.
Đường Táo xấu hổ đỏ mặt, không thèm để ý đến hắn.
Từa vào lưng sư phụ, trong lòng Đường Táo kiên định, cũng không biết đi được bao lâu rồi, mơ mơ màng màng có chút buồn ngủ. Bỗng nghe được một âm thanh lớn truyền đến, Đường táo mở mắt ra, nhìn chỗ nhiều người vây quanh ở đằng xa kia, liền hỏi sư phụ: "Sư phụ, phía trước phát sinh chuyện gì vậy?"
Nhiều người, Trọng Vũ có chút phiền, nhưng nhìn bộ dáng tò mò của tiểu đồ nhi, liền nhẫn nại đi qua đó.
Nếu như là thường ngày, nơi mà Trọng Vũ muốn đến, ai dám ngăn cản? Đường Táo thấy sư phụ chuẩn bị dùng pháp thuật, vội ngăn lại. Từ sau khi xuất môn, nàng liền bảo sư phụ không nên sử dụng loạn pháp thuật, thầm nghĩ chỉ muốn hai người đi xuất môn như những con người bình thường khác, vui vẻ mà du ngoạn.
Đường Táo ý bảo sư phụ thả nàng xuống.
Trọng Vũ cõng nàng thành nghiện, không muốn buông tay.
Phải đến lúc Đường Táo nói lần thứ hai, Trọng Vũ mới chậm rãi cúi người xuống, lưu luyến không rời buông tay ra. Đường Táo từ trên lưng sư phụ đứng xuống, đưa tay lấy túi hạt dẻ đưa cho sư phụ, rồi sau đó chen vào đám đông.
Không phải bởi vì nàng tò mò, mà là nàng ngửi được một cỗ hơi thở rất quen thuộc, muốn đến xác nhận lại một chút.
Đi đến giữa, thấy một nam tử áo bào trắng đang nằm một bên, hiện giờ đang nhắm mắt lại, một bộ dáng yếu đuối mỏng manh. Đường Táo ngơ ngác nhìn người đó một lúc, lúc sau mới giật mình kinh ngạc nói: "Tư... Tư Trúc?"
Đường Táo mang Tư Trúc về khách điếm, bộ dáng sư phụ tỏ ra không vui vẻ cho lắm. Nhưng bộ dáng như vậy của Tư Trúc, nàng làm sao có thể mặc kệ được, nếu sư phụ không vui đi chăng nữa, nàng cũng kiên trì nhẫn nại đem hắn dẫn về theo.
Đường Táo lấy nước chuẩn bị lau mặt cho Tư Trúc. Cũng không biết thế nào, một thân áo bào trắng đều nhiễm bẩn, hiện giờ ngay cả khuôn mặt cũng bị dính bẩn.
Rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì?
Trọng Vũ đen mặt, nhịn không được đem thân mình chắn trước mắt Đường Táo, từ trên cao nhìn xuống, hờn giận nói: "Ngươi định làm gì?"
"Giúp hắn lau mặt." Đường Táo vắt cái khăn trong tay, nói.
Mấy ngày nay, từ lúc tiểu đồ nhi biết ý đồ của mình, đừng nói là hầu hạ tắm rửa, ngay cả rửa mặt cũng là tự hắn sắp xếp. Hiện giờ lại ở trước mặt hắn đi hầu hạ cho nam nhân khác sao?
Trọng Vũ cầm lấy cổ tay của Đường Táo, đoạt lấy cái khăn trong tay nàng ném thật mạnh xuống đất, lạnh lùng nói: "Theo vi sư đi ra ngoài, không được xen vào chuyện của hắn nữa."
"Sư phụ!"
"Nghe lời." Trong lòng Trọng Vũ tức giận, ngữ khí khó có được sư ôn nhu.
"Tư Trúc không biết đã xảy ra chuyện gì, mới có thể biến thành như vậy, hắn là bằng hữu của đồ nhi, đồ nhi không thể mặc kệ hắn được." Đường Táo không dám nhìn vào ánh mắt của sư phụ, chỉ đem lời nói trong lòng nói ra.
"Vậy vi sư ở đâu?" Trọng Vũ nắm tay nàng dùng sức một chút, cúi đầu nhìn ánh mắt nàng, "Nếu ngươi gặp mặt hắn, vi sư sẽ giết hắn."
Đường Táo không ngờ được rằng sư phụ sẽ nói như vậy, nhất thời sửng sốt, lúc sau bất mãn ngẩng đầu lên nói: "... Đồ nhi không vô tình được giống như sư phụ."
Đối mắt với ánh mắt của tiểu đồ nhi, Trọng Vũ buông lỏng tay ra, ánh mắt lạnh run cả người. Đường Táo bỗng ý thức được lời nói của mình sai lầm, vừa muốn mở miệng trấn an, liền nghe thấy sư phụ lạnh lùng nói: "Ngươi không phải đã sớm biết sao? Vi sư vốn là ma... làm sao mà không có chuyện đó?"
"Sư..." Lời còn chưa dứt, chỉ thấy trước mắt xuất hiện một đạo bạch quang, lúc sau là thanh âm của phòng đóng lại.
Đường Táo cúi đầu, cắn cắn môi, một gọt nước mắt "lạch cạch" rơi xuống. Nàng biết lời nói vừa rồi của mình có chút quá phận, đã thấy qua khả năng sư phụ giết một người, sư phụ muốn giết tư Trúc, quả thực là dễ dàng như lòng bàn tay.
Nàng biết, sư phụ thương nàng, chỉ là không cho phép nàng tiếp xúc với nam tử khác, sẽ không thương tổn bằng hữu của nàng.
Ước chừng qua nửa khắc đồng hồ, Đường Táo đi qua gian phòng bên cạnh. Đứng bên ngoài trong chốc lát, rồi sau đó đưa tay đẩy nhẹ cửa. Vừa mở ra, liền thấy một bóng dáng cao lớn lẳng lặng đứng đưa lưng về phía cửa, làm cho nàng không đoán được biểu tình của sư phụ.
Đường Táo xoay người đem cửa phòng đóng lại, chậm rãi đi qua đó.
Đi đến phía sau sư phụ, Đường Táo gọi một tiếng.
Sư phụ không phản ứng.
"Sư phụ, đừng tức giận." Đường Táo kéo ống tay áo rộng thùng thình của hắn, ôn nhu nói.
Trọng Vũ biểu cảm lạnh như băng, không lên tiếng.
Đường Táo nhìn bóng lưng của sư phụ, uể oải cúi đầu, qua hồi lâu, mới đưa tay vòng qua thắt lưng sư phụ, ôm lấy hắn, hai má cọ cọ lưng hắn, ngữ khí yếu mềm nói: "Là đồ nhi đã nói sai rồi, sư phụ đừng tức giận đồ nhi nữa."
Động tác của Trọng Vũ ngẩn ra, con ngươi đen u ám, nhất thời quen cả phản ứng.
Hắn biết tiểu đồ nhi luôn nhu thuận, mới vừa rồi là tình huống cấp bách, hắn tuy rằng tức giận, nhưng lúc sau lại nghĩ, cũng không để trong lòng. Hắn biết chắc chắn tiểu đồ nhi sẽ sang trấn an mình, nói tốt với mình, chỉ là điều này... không có trong dự liệu của hắn.
Nàng sợ mình tức giận như vậy sao?
Khuôn mặt lạnh lùng bắt đầu nhu hòa đi, Trọng Vũ thầm nghĩ, nhưng vẫn không quay đầu, chỉ bất mãn nói: "Vi sư là sư phụ ngươi, cũng không thấy ngươi quan tâm như vậy, mà cây trúc kia..."
"Vừa rồi đồ nhi làm pháp thuật, không chạm vào hắn. Hơn nữa... người mà đồ nhi quan tâm nhất vẫn là sư phụ." Đường Táo tiếp tục cọ cọ, nói.
Lời nói này nghe thật vui tai, mày Trọng Vũ giãn ra, tâm tình tốt lên một chút, lại thấp giọng hờn giận nói: "Lần trước sinh thần của vi sư, ngươi cũng không tặng lễ vật cho vi sư." Còn nói để ý tới hắn, rõ ràng một chút tỏ vẻ đều không có.
Đường Táo dừng lại một chút, hai tay vẫn duy trì nguyên tư thế ôm lấy hắn, lông mi run rẩy, nhỏ giọng phản bác nói: "Đồ nhi, đồ nhi có tặng."
"Hả?"
Đường Táo nhíu mày, giải thích: "Sư phụ làm cho đồ nhi ..." Hai chữ bản thoại này nàng tuyệt đối không nói lên lời. "Đồ nhi cõng."
Cõng? Cõng cái gì?
Trọng Vũ chưa kịp phản ứng, mặt mày nhăn lại, lúc sau mới biết ý của tiểu đồ nhi nói là thế nào, nhất thời tâm tình kích động không thôi. Hắn biết da mặt tiểu đồ nhi mỏng, lại không nghĩ rằng, nàng thật sự nhìn hết, những lại cõng... chỉ là... nhớ tới ngày ấy trong lòng hắn uống say như chết, khi tỉnh lại một chút đều không nhớ.
Thừa dịp hắn uống say như vậy, rõ ràng là xấu lắm nha?
Trọng Vũ nóng vội, vội vàng quay đầu, dùng lực ôm lấy nàng, ngữ khí mềm nhũn, nhíu mày nói: "Nhưng vi sư không nghe thấy, sao có thể coi là được?"
Đường Táo cúi đầu không dám nhìn hắn, cắn môi không nói lời nào, trong lòng lại có một sự cảm bất ổn.
Trọng Vũ mặt mày mỉm cười, đưa tay lên xoa đầu nàng, dụ dỗ nói: "Ngoan, nói lại một lần nữa cho vi sư nghe một chút."
BẠN ĐANG ĐỌC
Hầm Táo Ký
RomantikTác giả: Mạt Trà Khúc Kỳ Thể loại: Ngôn tình cổ đại, 3S, huyền huyễn, tu tiên, sư đồ luyến, ngọt ngào, hài. Chuyển ngữ: Khuynh Tiếu Edit + Beta: Lãnh Diễm Tuyền Số chương: 81 chương + 5 ngoại truyện ~~ Văn án ~~ Cuộc đời Đường Táo có lúc vui vẻ như...