31

2K 64 30
                                    

Chiếc xe MERCEDES - BENZ màu đen huyền lướt qua từng cây đèn xanh đỏ. Nam nhân kia vẫn đưa mắt về chỗ cậu từ nãy giờ qua kính chiếu trong xe a. Tịnh Y ngước lên phát hiện nhìn qua Diệc Vũ đang quay mặt phía ngoài kính cửa ngắm trời đêm. Tịnh Y như bị một tảng đá nặng đè lên, cảm giác khó thở trong không gian này ( em nó nhớ Quyền Dạ đây mà ). Cứ thế mà không ai mở miệng nói lời nào, bầu không khí yên lặng đến đáng sợ. 

-"Papa.." một tiếng 'papa' của Tiểu Vân đánh vỡ không gian đáng sợ. Thuốc mê của đám bắt cóc khi nãy làm ảnh hưởng đến sức khỏe nếu đối tượng dùng là trẻ nhỏ. Tiểu Vân lại bị chụp phải đến giờ cơ thể muốn phát sốt cả người đều nóng ran. Diệc Vũ quay lại hiện thực bởi giọng nói của Tiểu Vân đột nhiên tim cậu đập nhanh thất thường. Mắt cậu mở to, tay không ngừng xoa khắp người bé.

-"Sao...sao lại nóng đến vậy..?" Diệc Vũ hốt hoảng ôm chặt Tiểu Vân, nước mắt đọng đầy mà tuôn ra ngoài. Một giọt nước mắt của cậu vừa rơi xuống trên trời liền xuất hiện tầng tầng mây mưa. *Ào* mưa to thật to đổ xuống đến bất ngờ. Tịnh Y cùng nam nhân kia hốt hoảng không kém Tịnh Y khoác tay qua vai của Diệc Vũ, lấy trong túi ra một chiếc khăn tay dặm nhẹ lên khuôn mặt 'ướt sũng' của cậu. Nam nhân kia quay vô lăng di chuyển xe sang hướng khác, chân đạp ga tăng tốc độ nhanh nhất. 

-" Đến bệnh viện đi " Nam nhân kia lấy tai phone Bluetooth đeo lên nói với đầu dây bên kia. Xong câu liền nhanh chóng tháo ra, tiếp tục tập trung vào việc lái xe mục tiêu duy nhất là đến bệnh viện. 

Tuy không phải là con do chính bản thân sinh ra nhưng cũng đã sống cùng một thời gian đủ dài đối với cậu rồi. Đứa trẻ này bị vứt bỏ từ khi nhỏ đã là rất đáng thương khoảnh khắc cậu nhìn thấy bé, cậu đã nghĩ 'đứa trẻ này sao có cảm giác thân thuộc đến vậy' . Cư nhiên cậu khi trước không phải do cha mẹ bỏ rơi mà là vì số phận hẳm hiu mất đi gia đình người thân. Người thân duy nhất của cậu hiện tại chỉ còn Tiểu Vân mà thôi. Còn ....nam nhân kia, là anh a, phải là Dương Bảo. 

Bỗng nhiên cậu nhận ra mình có chút mềm lòng trước nam nhân này. Nếu không có anh thì có lẽ không có cậu không có cậu.

______ Cảnh 3: Hồi tưởng 

Là một buổi chiều mưa, có một cậu bé ngồi ôm lấy chân, quần áo mỏng lại ngồi trú mưa trong một hẻm nhỏ. Tiếng khóc vang ra khắp hẻm, cậu bé này chính là cậu khi nhỏ a. Có một nam nhân lớn hơn cậu vài tuổi, trên người mặt đồ đắt tiền phía sau còn có 2 vệ sĩ cao lớn cầm dù che cho anh, đây là anh, Dương Bảo a. 

-"Em nhỏ, ở đây lạnh lắm để anh đưa em về nhà" Dương Bảo ngồi xổm xuống tay nắm lấy tay của cậu " Người em thực lạnh a, lên xe đi anh đưa em về" Dương Bảo lấy áo khoác của mình khoác lên người cậu, đỡ cậu lên tay vẫn nắm chặt lấy tay cậu dắt lên xe hơi sang trọng màu đen huyền ( là chiếc hiện tại Dương Bảo chở Diệc Vũ í) . 

-"Em không thể nói a?" từ nãy giờ đều là anh nói rồi tự hành động còn cậu chỉ nghe theo mà chẳng kháng cự hay nói năng gì. Anh lấy trong túi áo một chiếc khăn tay cũng dặm nhẹ lên mặt của cậu lau đi những vết dơ và cả chân tóc phiá trán cậu.

-"cảm...cảm ơn" Diệc Vũ lúc này mới chịu mở miệng ra nói lời cảm ơn với anh. Dương Bảo có chút ngạc nhiên nhìn cậu, bờ môi từ từ nở ra một nụ cười tựa nắng mai làm tim cậu có chút rung động.

| Đã Tạm Ngưng| Giam Cầm - Tống Hạ DiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ