Chương 14

185 2 0
                                    

  Giờ phút này còn dám quát tôi, không sợ ảnh hưởng đến sản phụ sao?

Quả nhiên bác sĩ hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Im lặng!"

Hắn ngoan ngoãn ngậm miệng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, cùng tôi đến phòng bệnh.

Mẹ vẫn bị hắn lừa, hắn vui vẻ phấn chấn gọi điện thoại báo tin mừng khắp nơi, quên mất mẹ hắn không biết việc tôi mang thai. Lục Dữ Giang hả dạ, dương dương tự đắc nói với mẹ hắn đến ôm cháu gái, hại mẹ suýt chút nữa phát bệnh, trực tiếp đáp chuyến bay nhanh nhất tới. Còn có ba tôi và dì, nhận được điện thoại cũng vừa mừng vừa lo đến. Mẹ hắn ôm đứa bé vui mừng không buông: "Tốt quá, con bé thật xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là người Lục gia chúng ta, con nhìn này, mắt to hai mí, con xem lông mi con bé này, mũi này, cái miệng nhỏ ngáp nữa... Đến khi trưởng thảnh, nhất định sẽ mê hoặc rất nhiều đàn ông! Lúc đó bọn chúng xếp thành một đội quân theo đuổi con gái nhà chúng ta, cơ mà chỉ cần bà nội này còn, cửa cũng không cho vào!"

Vậy mà mẹ thật sự quẳng chuyện độc đinh năm đời lên tới chín tầng mây, có lẽ chỉ cần có đời thứ sáu của Lục gia, mọi người đều hứng khởi.

Khách không mời mà tới là Trì Phi Phàm và Trần Mặc. Trì Phi Phàm nghe nói mình là cha nuôi đã bị kích động. Lục Dữ Giang gặp anh có vài phần mất hứng, nhưng không biết tại sao vẫn đồng ý để anh là ba nuôi đứa bé. Còn Trần Mặc, đơn giản là cậu ấy tới thăm tôi thôi. Tôi rất cảm kích cậu ấy khi khó khăn đã cho tôi vay hai vạn, nên hùng hồn nói: "Nhận đu đủ, báo quỳnh kịch[1]. Ơn sâu nghĩa nặng không biết báo đáp ra sao. Hay là như này đi, mình tặng Lục Dữ Giang cho cậu, cậu muốn làm gì anh ấy thì làm, nhé!"

[1]Nhận đu đủ, báo quỳnh kịch: (Đầu chi dĩ mộc qua, báo chi dĩ quỳnh kịch) Giống nghĩa: "Ăn một quả, trả một vàng" của Việt Nam mình đó.

Trần Mặc lườm tôi một cái, nói: "Vậy hôm đó cậu uống say thì sao? Anh rể cậu ở sân bay nổi giận đùng đùng gọi di động yêu cầu mình tới đón cậu, cậu còn ói đầy người mình... Nửa đường thì gặp anh rể cậu chạy đến, cậu lại ói vào người anh ta... Cậu đúng là tai họa đó!"

"Á, hóa ra đêm đó là cậu đến cứu mình à, mình nhớ rõ là cậu, vậy mà anh rể còn lừa mình!" Tôi còn chưa nói không những thế mà anh còn nói rằng hai người đã qua đêm, hại tôi tâm tình bất an lâu như thế... Tôi lại trừng mắt với Trì Phi Phàm, anh cười nhẹ nhàng, nói ra những lời chán ghét: "Để xem lần sau em còn dám mượn rượu giải sầu nữa không? Không dạy bảo em, em không nhớ được."

Lục Dữ Giang không biết chúng tôi đang nói gì, nếu hắn biết không chừng sẽ lột da tôi... Vừa đúng lúc bác sĩ nói đưa con gái đi tiêm phòng, tôi vội vàng bảo Lục Dữ Giang ôm con đi.

Nhân lúc Lục Dữ Giang rời đi, tôi trộm hỏi Trì Phi Phàm: "Anh nắm được nhược điểm gì của Lục Dữ Giang thế, để anh ta bằng lòng gặp anh, còn cho con gái nhận anh làm ba nuôi."

Anh trộm nói cho tôi biết: "Anh nói địa chỉ của em ở Thượng Hải cho hắn ta biết, hắn còn không chịu gặp anh sao?"

Đây là bí mật lớn mà tôi không nghĩ ra, tôi vẫn chwua biết Lục Dữ Giang tìm tôi như thế nào. Hóa ra là Trì Phi Phàm nói với hắn. Nhưng làm sao Trì Phi Phàm biết được? Chẳng lẽ con nhà gia thế trong truyền thuyết lại thần thông quảng đại tới mức này?

Trì Phi Phàm nói: "Cái di động anh tặng em, có một chức năng, đó là dù em có tắt điện thoại, anh vẫn có thể dựa vào vệ tinh định vị toàn cầu mà tìm em, hơn nữa khoảng cách địa lí chuẩn xác không vượt quá năm thước, vì thế toàn công ty quyết định từ chối vận hành nó, cảm thấy nó sẽ gây ra nguy hại riêng tư cá nhân, thậm chí là an toàn quốc gia...

Mẹ nó!

Tôi còn thắc mắc vì sao thành phố lớn như thế, số dân lên đến ngàn vạn người, còn khó hơn mò kim đáy biển, vậy mà vẫn có thể tìm thấy tôi, hóa ra tôi lại mang theo một cái máy định vị toàn cầu mà chạy trốn.

Tôi tức giận nhìn Trì Phi Phàm: "Anh lừa em như vậy, không sợ làm em... thất vọng sao?"

Anh cười không ngừng: "Em đừng tức giận nhé, nếu anh không lừa em, em và Lục Dữ Giang đôi bên cứng so cứng, suốt ngày cãi nhau đó thôi. Em thấy bây giờ tốt không, bị anh lừa, cả nhà có thể đoàn tụ rồi."

Tôi chỉ cảm thấy dở khóc dở cười: "Anh rể, vì sao anh lại làm vậy?"

Anh vẫn cười xấu xa: "Em đã gọi anh là anh rể, chẳng lẽ em không biết vì sao?"

Tôi kinh ngạc nhìn anh, lời nói này khiến tôi nhớ đến chị, giọng nói của anh và chị vẫn giống nhau như thế, anh nói: "Nha đầu ngốc, người ngốc mới có phúc, nếu chị em có thể nhìn thấy em bây giờ, nhất định sẽ cảm thấy hạnh phúc. Tên Lục Dữ Giang kia đúng là đại ngu đần, làm anh tức chết. Chị em còn cố tình thích hắn ta, đáng tiếc cô ấy bị bệnh. Vì thế hắn vẫn chưa nói gì, vẫn cùng chị em đi tới ngày cuối cùng, tính tình hắn rất tốt. Nhưng hắn vẫn chẳng mở miệng nói với em, đúng là người tốt quá rồi sẽ thành thằng khốn thôi!"

Tôi bị mờ mịt bởi lời anh: "Chị em.. chị ấy..."

"Tên vô lại này, anh vừa nghe tin hắn ly hôn với em, đã tức giận đánh hắn. Năm đó khi hắn kết hôn cùng em, anh mua máy bay về gấp về hỏi tội, lúc ấy hắn nói so với hát còn hay hơn đấy, nói từ đầu đã thích em, nhưng vì chị em bị bệnh, nên muốn trong lòng cô ấy vui vẻ, mới không nói ra sự thật. Chị em mất, hắn vẫn luôn muốn lấy em. Lúc ấy nói chuyện tình cảm rất thắm thiết cơ, anh hỏi hắn vì sao yêu em, hắn nói, hắn yêu sức ăn thịt kho tàu của em. Tên khốn này, chưa tới ba năm đã ly hôn với em. Hừ! Anh không đem chuyện này nói cho rõ ràng, anh sao có thể... làm chị em thất vọng!"

Hóa ra người yêu chị nhất, vẫn là Trì Phi Phàm. Vì chị, anh làm nhiều chuyện như vậy, còn giúp tôi tìm hạnh phúc.

Có đánh chết tôi cũng không tin người Lục Dữ Giang yêu thương từ đầu lại là mình, cũng quá cẩu huyết đi. Ôi, quên đi, tôi biết người viết truyện của tôi, cô ta trước nay đều không thể không viết truyện cẩu huyết.

Tôi vô cùng cảm kích, gọi một tiếng: "Anh rể" hỏi: "Vậy chỗ mẹ anh..."

"Đã sớm sắp xếp rồi." Trì Phi Phàm mỉm cười: "Vốn mỗi ngày bà đều bắt anh tìm bạn gái, nên anh mới đưa em về nhà, sử dụng chiêu rút củi đáy nồi, sau đó không lâu anh nói với bà cơ thể em không tốt, có khối u trong não, bây giờ bà cũng không dám bắt ép anh."

Cảnh Năm Biết Bao Lâu (景年知几时)- Phỉ Ngã Tư Tồn [Full]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ