Chap 13

314 27 2
                                    

Nhìn bộ dạng đau ốm của cậu, TaeHyung nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế cơn kích động muốn ném cậu ra ngoài.


Đúng lúc điện thoại trên bàn reo lên, TaeHyung xoay người đi ra ngoài, cứng rắn nói: "Uống thuốc rồi tiếp tục ngủ, không được phép lên tiếng, nếu không sẽ trừ vào tiền thưởng cuối năm của cậu."

Lên tiếng thì trừ tiền lương........ đây là phương pháp bóc lột độc đáo do chủ tịch đại nhân sáng tạo à?

JungKook lập tức ngậm miệng lại.

Im lặng một lúc, JungKook đột nhiên nhớ ra rõ ràng vừa nãy cậu phải đi, sao lại ở lại nhỉ? Có điều nếu bây giờ ra ngoài, để người khác nhìn thấy, có kì quá không?

Cuối cùng JungKook nghĩ đến vấn đề này, chống cằm bắt đầu suy nghĩ xem khả năng không bị người khác bắt gặp đang lén lút từ văn phòng chủ tịch chuồn về nhà là bao nhiêu, sau khi ra được kết luận tính khả thi bằng không, Kookie đã tuyệt vọng rồi.

Vì danh tiết của Boss, cậu vẫn phải đợi người của TaeHyung đều về hết mới chạy, Boss đại nhân hẳn là sẽ không đuổi cậu ra ngoài chứ?

Rèm cửa khu vực tiếp khách không biết lúc nào đã bị kéo, cùng với bức bình phong ngăn ra không gian tương đối tối và kín đáo, JungKook đứng dậy, nghĩ tới mệnh lệnh không được lên tiếng của chủ tịch, rón rén ra kéo tấm rèm, chẳng mấy chốc ánh nắng mùa đông rọi vào phòng.

Ánh nắng mùa đông rất yếu ớt, nhưng chiếu lên người mang lại cảm giác ấm áp, mãnh liệt, uể oải một cách rất dễ chịu, Kookie cứ nhoài người về phía bệ cửa tắm nắng.

Văn phòng rất tĩnh, chỉ có âm thanh của việc lật giấy, thi thoảng có điện thoại gọi đến, giọng nói của chủ tịch cũng vô cùng dễ nghe.

Kookie lại cảm thấy bản thân hơi hưởng thụ bầu không khí này, khiến lòng cậu cảm thấy bình thản một cách ấm áp. Tắm chút nắng, Kookie nghĩ tới thuốc vẫn chưa uống, quay lại lấy cốc nước uống thuốc.

Nước vẫn nóng, cầm cốc nước trong tay ủ ấm cả lòng bàn tay, trong đầu JungKook tái hiện hình dáng TaeHyung mỉm cười rót nước cho cậu vừa nãy, đột nhiên tim đập mạnh và loạn nhịp.

Tuy Boss đại nhân hỉ nộ thất thường, nóng lạnh cùng lúc, nắng mưa bất định, lạ lạ kì kì, có lúc thần sắc lại rất tốt....... Nếu hôm nào Boss đại nhân đột nhiên kêu cậu từ sau không cần lên nữa, thì liệu cậu có cảm giác không quen không?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, bản thân JungKook bị làm cho giật mình, vội vã gạt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu.

Chuyện đùa! Nếu thật có ngày như thế, cậu đốt pháo ăn mừng còn không kịp.

Đến lúc hơn năm giờ tan làm, Kookie càng thêm khẳng định ý nghĩ này.

Chủ tịch đại nhân lại đòi cậu tiền thuốc! Còn tùy tiện đòi một trăm đồng!

Một trăm đồng!

Có thuốc cảm nào giá một trăm đồng không???

Đúng là bắt chẹt mà! Hóa ra Boss đại nhân kiêm luôn cả xã hội đen!

Vì số tiền mang theo không đủ một trăn, Kookie oan ức viết giấy nợ, vô cùng đau lòng bước ra khỏi công ty TaeHyung, không kìm được khấn ông trời một trăm lẻ một lần, để cái ngày cậu thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ nhanh nhanh đến.

JungKook không ngờ lần này ông trời giữ thể diện đến thế, cậu vẫn chưa hết cảm, cơ hội thoát khỏi nanh vuốt quỷ đã tới rồi.

[Longfic|VKook][Chuyển ver](EDIT) Kookie~ Mau lại đây.Where stories live. Discover now