Khi Tô Nhạc và Ngụy Sở cùng nhau ra về đã là bốn giờ chiều, trước khi lên xe, Tiểu Diêu còn nhét cho cô không ít bánh kẹo cưới, nói là để cô hưởng không khí vui mừng nhiều hơn một chút, sớm lập gia đình. Tô nhạc tỏ vẻ vô cùng hài lòng với núi đồ ngọt, còn câu nói phía sau, trực tiếp bỏ qua.
Sau khi ra tới đường cao tốc, xe chạy rất êm, Tô Nhạc dựa vào ghế, không nhịn được mà ngáp một cái, cô nhìn Ngụy Sở vẫn nhìn thẳng phía trước, quên luôn cả nguyên tắc an toàn là không nên nói chuyện với tài xế: "Thật không ngờ anh lại là họ hàng của Tiểu Diêu, thế giới này thật nhỏ."
"Quả thật là không lớn lắm." Ngụy Sở chăm chú nhìn phía trước: "Có một số người cứ loanh quanh luẩn quẩn lại gặp nhau, đây chính là duyên phận."
"Duyên phận cũng phải xem đấy là nghiệt duyên hay lương duyên." Tô Nhạc thay đổi tư thế ngồi, nhớ lại mấy hôm trước ở trên diễn đàn Tiểu Diêu còn nói muốn giới thiệu cho mình anh họ của cô nàng là cô lại không nhịn được cười, người như Ngụy Sở mà có thể tùy tiện vừa mắt một người nào đấy thì sẽ có một đám người bật ngửa.
"Ông Trời cho chúng ta duyên phận, là nghiệt hay lương còn phải xem chúng ta xử lý thế nào." Ngụy Sở thấy Tô Nhạc ngáp liên tục nên nói: "Nếu mệt thì em ngủ một lát đi, tới nơi anh sẽ gọi."
"Không sao." Tô Nhạc lắc đầu: "Một mình anh lái xe cũng buồn chán, em nói chuyện phiếm với anh vậy, anh nói đi, tùy tiện tìm một chủ đề nhé?"
Ngụy Sở nghiêng đầu nhìn Tô Nhạc rất nhanh, thấy tâm trạng cô không tệ mới hướng ánh mắt trở về trên đường: "Em muốn nói chuyện gì?"
Tô Nhạc suy nghĩ một chút: "Vấn đề này hơi khó." Đàn ông thích trò chuyện về kinh tế, cổ phiếu, đầu tư bất động sản gì đó, cô lại không có hứng thú với những chuyện này.
"Nếu em không ngại, có thể kể chuyện hồi bé của em không?" Lời này của Ngụy Sở vừa thốt ra lập tức cảm thấy mình đã vượt quá ranh giới, anh muốn biết những chuyện trước kia của Tô Nhạc nhưng cũng không nên hỏi thẳng như thế, đứa trẻ trong một gia đình đơn thân luôn có những ám ảnh mà những đứa trẻ khác không phải trải qua.
"Chuyện hồi bé của em?" Tô Nhạc thật sự không để ý lắm, suy nghĩ kỹ càng một chút: "Khi còn bé, tính cách em khá giống con trai, thích cùng bọn con trai chơi kiếm gỗ gậy gỗ, lúc ấy em còn là đại ca của lũ trẻ trong viện, nhưng bây giờ mọi người đều mỗi người một ngả cả rồi, muốn ăn cùng nhau một bữa cơm cũng phải mệt thừa sống thiếu chết."
Nhớ lại Tô Nhạc từng đánh Trang Vệ rất lưu loát, Ngụy Sở hoàn toàn tin tưởng khi còn bé Tô Nhạc có thể làm nữ vương của đám trẻ con: "Xem ra khi còn bé em rất lợi hại."
"Mấy đứa trẻ kia lúc đầu còn bắt nạt em, cuối cùng bị em đánh cho ngoan ngoãn hẳn lên, cường quyền chính là chân lý, câu này thật có lý." Nhớ lại những chuyện quậy phá cùng mấy người bạn hồi nhỏ, Tô Nhạc không nhịn được mà nở nụ cười.
Ngụy Sở không quay đầu, vì vậy không nhìn thấy nụ cười trên mặt Tô Nhạc, chỉ cảm thấy mấy đứa trẻ kia bắt nạt Tô Nhạc là vì cô không có bố, nhất thời anh không biết nên nói gì, một lát sau mới hỏi: "Mấy đứa trẻ thích bắt nạt người khác này đúng là nên đánh."
BẠN ĐANG ĐỌC
Vợ ơi chào em!
RomanceThể loại: Ngôn tình hiện đại, nam chính thâm tình, nữ chính mạnh mẽ, độc lập **Trích một đoạn nhỏ của anh nam chính tỏ tình ** Anh hỏi một cách khó hiểu: Anh có nhà, có xe, có tài, có mạo, có chỗ nào không tốt? Cô trả lời: Những ưu điểm này của đàn...