"Vừa rồi cảm ơn anh, số tiền đó ngày mai em sẽ gửi lại cho anh." Tô Nhạc ngồi xuống sô pha, uống một ngụm trà đã hơi nguội lạnh, sau đó mới cảm thấy cơn giận chậm rãi tan đi, cô day trán, ngả người dựa vào sô pha, khi nhìn thấy chiếc máy tính bên cạnh, ánh mắt khẽ thay đổi.
"Không có gì, em đừng khách sáo như vậy." Ngụy Sở thấy tâm trạng Tô Nhạc không tốt, vì vậy nói: "Về chuyện công việc, buổi chiều hãy bàn tới đi, chỗ anh có mấy quyển tiểu thuyết bán chạy trong năm nay, em có muốn đọc không?"
Tô Nhạc cười lắc đầu: "Không cần, chỉ là bất ngờ gặp một người xa lạ mà thôi, em ngồi một lát rồi sẽ bắt đầu công việc, về phần bản kế hoạch, em đã sửa lại một số chi tiết, các anh xem qua đi, nếu có gì không thỏa đáng có thể đề xuất."
"Chuyện công việc nói lúc nào cũng được." Ngụy Sở thở dài, cầm lấy cốc trà trước mặt Tô Nhạc: "Em ngồi một lát đi, anh đi đổi ly trà khác cho em."
Tô Nhạc nhìn cánh cửa đã đóng lại lần nữa, ngón trỏ tay phải chạm tới chuột cảm ứng trên chiếc máy tính, màn hình vốn đang đen sì đột nhiên sáng lên. Cô thu nhỏ trang web lại, lộ ra màn hình quen thuộc. Hình ảnh này quen thuộc, nhưng đó không phải trọng điểm mà cô quan tâm, điều khiến cô ngạc nhiên nhất là dưới gốc cây Ngô Đồng kia có một bóng người quen thuộc, tuy khuôn mặt không rõ ràng như cô vẫn có thể nhận ra người kia là ai.
Từ góc độ này nhìn lại, tấm ảnh này hẳn là do người ta đã chụp lén, đây là trùng hợp hay ai đó cố ý? Cô nghĩ, không có người con gái nào nhìn thấy chính mình xuất hiện trên màn hình máy tính của người khác mà có thể thờ ơ.
Chuyện này giống như một người đột nhiên phát hiện trong ví của mình có thêm một trăm tệ, nhưng lại không biết từ đâu tới, nên tỉnh bơ đút vào túi hay để sang một bên chờ chủ nhân đến tìm mới tốt.
"Cạch", cốc trà được đặt xuống trước mặt Tô Nhạc, khi ánh mắt Ngụy Sở rơi xuống màn hình máy tính trước mặt Tô Nhạc, nụ cười trên mặt biến mất, nhưng nhìn vẻ mặt của Tô Nhạc vẫn bình thường, anh liền tiếp tục cười nói: "Chiếc máy tính này em còn dùng không, bên trong anh có lưu một số tài liệu, có lẽ lát nữa sẽ dùng đến."
"Chiếc máy tính này là của anh?" Tô Nhạc ngẩng đầu nhìn Ngụy Sở, ánh mắt thay đổi, lập tức nói: "Thật xin lỗi, em không biết anh cần đến nó."
"Không sao, có lẽ Trần Húc quên mất thôi." Ngụy Sở cười đóng chiếc máy tính lại, để lên bàn làm việc của mình, rồi xoay người lấy hai quyển tiểu thuyết đặt trước mặt Tô Nhạc. Tô Nhạc liếc mắt nhìn, là hai quyển sách mới của hai tác giả mà cô thích nhất. Mở một quyển trong đó ra, là ấn bản có chữ ký, cô mở to hai mắt ngạc nhiên, cô nhớ vị tác giả này rất lười nhác, rất ít khi ký sách, vì vậy, để lấy được sách có chữ ký của cô ấy không dễ dàng, ngay cả cô cũng phải nhờ Đông nhờ Tây mới có thể lấy được.
Nhưng thói đời là thế, kẻ có tiền có gì mà không làm được, vì vậy, Tô Nhạc chỉ nghĩ Ngụy Sở có hứng thú với sách của hai tác giả này, dùng thế mạnh của mình để cầm được tới tay. Chỉ là, quyển sách có vẻ rất mới, không có dấu vết như đã từng đọc qua, không biết vì Ngụy Sở bận quá chưa kịp đọc hay bởi vì có thói quen nâng niu sách vở.
BẠN ĐANG ĐỌC
Vợ ơi chào em!
RomanceThể loại: Ngôn tình hiện đại, nam chính thâm tình, nữ chính mạnh mẽ, độc lập **Trích một đoạn nhỏ của anh nam chính tỏ tình ** Anh hỏi một cách khó hiểu: Anh có nhà, có xe, có tài, có mạo, có chỗ nào không tốt? Cô trả lời: Những ưu điểm này của đàn...