Tô Nhạc thật sự không ngờ Ngụy Sở sẽ cầu hôn, cô nhớ tới chuyện Ngụy Sở học nấu ăn, cái tên trên tảng đá, tấm ảnh trên màn hình vi tính, và cả một bộ sách trên giá sách kia. Từ khi qua lại với Ngụy Sở tới nay, chưa bao giờ xảy ra chuyện khiến cô không vui, Ngụy Sở không biết nói lời ngon ngọt nhưng anh lại làm không ít chuyện vì cô. Nhiều khi, người đàn ông lẳng lặng giúp người phụ nữ sắp xếp mọi việc cẩn thận còn khiến cho người ta cảm động hơn nhiều so với những lời nói ngon ngọt.
Tô Nhạc biết chính mình không thích những người đàn ông miệng lưỡi trơn tru, Ngụy Sở trùng hợp là kiểu người mà cô yêu thích nhất. Hiện giờ, nếu nói cô không rung động, không có tình cảm với Ngụy Sở, đó là nói dối. Từ trước khi du ngoạn Phật sơn, cô đã rung động với Ngụy Sở; còn khi thật sự yêu anh, có lẽ là lúc cô ngẫu nhiên nhìn thấy tên mình trên tảng đá kia.
Con gái có quyền cảm động, vì vậy mỗi một lần cảm động kia đều biến cảm tình của cô đối với Ngụy Sở thành tình yêu, mấy ngày nay ở chung, tính cách hai người dường như cũng vô cùng hòa hợp. Tuy cô mạnh mẽ, nhưng biết cái gì nên, cái gì không nên. Tuy Ngụy Sở là nhân vật phong vân nhưng cũng biết cô mạnh mẽ nên có nhiều chuyện không ép buộc cô, cuối cùng, hai người hình thành một cảm giác ăn ý như hiện giờ.
Người trước mặt còn giơ chiếc nhẫn, Tô Nhạc nhìn ánh mắt mong chờ và căng thẳng của anh, mở miệng nói: "Tài sản của anh, em không cần, cũng không có hứng thú."
Câu này của Tô Nhạc vừa ra khỏi miệng, vẻ mặt Ngụy Sở ngày càng buồn bã, mấy người ngồi trên ghế sô pha xem kịch cũng lo lắng nhìn hai người.
"Không sao, anh..." sẽ tiếp tục cố gắng.
"Nhưng, gả cho anh thì có thể." Tô Nhạc giơ tay tới trước mặt Ngụy Sở.
"Cái gì?" Ngụy Sở ngơ ngác nhìn Tô Nhạc.
"Sao? Anh tiếc cái nhẫn này à?" Tô Nhạc vừa nói vừa rút tay lại, bị Ngụy Sở kịp phản ứng, vội vàng nắm chặt: "Đồng ý rồi, sao có thể hối hận được?!"
Bàn tay Ngụy Sở hơi run run, anh lấy nhẫn ra, cẩn thận đeo vào ngón tay Tô Nhạc, hôn lên mu bàn tay cô: "Anh rất vui."
"Đồ ngốc, còn quỳ trên mặt đất làm gì, quỳ thoải mái lắm sao?" Tô Nhạc gõ lên đầu anh.
"Đây là đại ca đang luyện tập, sau này quỳ bàn phím cũng đỡ đau khổ." Trần Húc thấy sếp lớn nhà mình đã giải quyết xong chuyện lớn của đời người, tự cảm thấy có hy vọng tăng lương, vui vẻ nói: "Đại ca, anh nhớ mời bọn em một bữa nhé."
"Đồ cậu vừa ăn còn chưa tiêu, lại muốn ăn nữa?" Đối mặt với nhân viên của mình, Ngụy Sở sẽ không dịu dàng như thế: "Tinh thần tốt như vậy à, cuối tuần này cậu tăng ca, làm cho xong mấy đồ án tiếp theo đi."
"Đại ca, anh đang nói đùa đúng không?" Hối hận vừa rồi đã nhanh mồm nhanh miệng, Trần Húc bắt đầu cảm thấy muốn ứa nước mắt.
"Đối với cậu, tôi chưa bao giờ nói đùa." Ngụy Sở mỉm cười khiến Trần Húc rùng mình một cái.
Mấy người bạn lại trêu đùa một lát, rồi tự giác đứng dậy tạm biệt, để lại không gian riêng cho hai người. Tô Nhạc ngồi trên sô pha, ti vi đang phát cái gì cô đều không biết, tuy cô đang ngồi đối mặt với nó. Ngón áp út tay phải có thêm một chiếc nhẫn kim cương kiểu dáng đơn giản lại đẹp mắt, ngón tay cảm thấy được chiếc nhẫn cứng, có chút không quen, nhưng khi Tô Nhạc sờ lên chiếc nhẫn kia, tâm trạng lại rất tốt.
BẠN ĐANG ĐỌC
Vợ ơi chào em!
RomanceThể loại: Ngôn tình hiện đại, nam chính thâm tình, nữ chính mạnh mẽ, độc lập **Trích một đoạn nhỏ của anh nam chính tỏ tình ** Anh hỏi một cách khó hiểu: Anh có nhà, có xe, có tài, có mạo, có chỗ nào không tốt? Cô trả lời: Những ưu điểm này của đàn...