Chương 5: Trầm luân

13 2 0
                                    


  Tiếng bước chân từ từ tiến tới, Tần Phong không tự giác giương mắt, phát hiện người bước vào là một cô gái mặc váy áo màu trắng, đôi mắt sáng trong, môi hồng răng trắng, nhìn khoảng mười bảy, mười tám tuổi, động tác không phát ra tiếng động, cử chỉ kín đáo, hoàn toàn không phù hợp với tuổi của nàng. Trang phục của nàng ta và Mạc Tình hoàn toàn giống nhau, dáng vẻ cũng giông giống đôi chút, đáng tiếc ngũ quan thanh lệ thoát tục vẫn lạnh lùng không chút biểu cảm, có đẹp đến mấy cũng khiến người ta cảm thấy âm trầm.

"Uống thuốc!" Mặt nàng không chút thay đổi, đưa thuốc cho Tần Phong, lời nói phát ra như được đông lạnh trong băng tuyết.

"Môn chủ của các ngươi đâu?"

Cô gái không trả lời, giống như không nghe được gì, đặt thuốc xuống rồi ra ngoài.

Hai canh giờ sau, nàng lại đến đưa cơm, Tần Phong lại hỏi: "Môn chủ của các ngươi đâu?"

Cô gái lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, lại đi ra ngoài.

Lần thứ ba nàng đến, Tần Phong nhận thuốc trong tay, không nói nữa.

Nhưng nàng lại mở miệng: "Ta tên là Khúc Du, có việc gì cứ gọi ta, ta ở ngay ngoài cửa."

Từ đó trở đi, hai người không nói câu nào với nhau nữa.

Ba ngày, Khúc Du đều đưa cơm, đưa thuốc đúng giờ cho hắn, thời gian không kém một giây một phút.

Nhưng Mạc Tình không hề xuất hiện nữa.

Thời gian ba ngày đối với người bình thường thì chỉ trong nháy mắt, nhưng đối với một người đang chờ đợi, cảm giác sẽ không giống nhau.

Như vậy, đối với một một người còn không có cả sức di chuyển, thì lại càng dày vò hơn.

Tần Phong mang lòng chờ đợi chìm nổi suốt ba ngày, hy vọng và thất vọng đan xen luân phiên vô số lần, hắn mới giật mình lĩnh ngộ cái gì là tình yêu, hóa ra khi động lòng nhất định cảm xúc sẽ bị người khác tác động.

Hắn yêu nàng sao? Đến tột cùng là hắn yêu Tình Nhi của hắn, hay là ma nữ tâm địa độc ác trong những lời đồn kia, chính hắn cũng không rõ.

Thật ra, cẩn thận ngẫm lại, hắn yêu chính là một loại cảm giác mà thôi, một loại cảm giác làm cho hắn liều lĩnh, quên đi tất cả cuồng nhiệt.

Nhưng, dù có yêu sâu đậm đến mấy cũng sẽ bị cách sống không có tự do, không có tôn nghiêm này tiêu hao hầu như không còn.

Mạc Tình nói đi là đi, nhốt hắn ở nơi này không hề có lý do.

Ngay cả khi hắn đi vệ sinh, Khúc Du cũng theo hắn không dời một tấc, sau những ngày sống như tù nhân ấy, hắn không thể nào cuồng nhiệt được nữa.

Uống thuốc, hắn điều tức trong chốc lát, nội lực đã khôi phục được ba phần, thuốc mê cũng bị hắn bức ra ba phần.

Chân tay rốt cuộc cũng có thể hoạt động tự nhiên, nhưng hắn vẫn nằm trên ghế không nhúc nhích, bởi vì hắn biết ba phần công lực vẫn chưa thể là đối thủ của Khúc Du.

Huống chi hắn không biết tình hình của Du Mính môn, cho dù có thể chạy ra phòng này, cũng không chắc chắn có thể thoát được khỏi Du Mính môn.

Cửa phòng bật mở, chưa nghe thấy tiếng bước chân, mà đã có hương thơm thoang thoảng bay đến người hắn.

Hắn đột nhiên quay đầu, Mạc Tình che mặt đứng bên cạnh hắn. Không nhìn thấy mặt nàng, cũng không nhìn thấy biểu tình của nàng.

Chỉ có thể nhìn thấy bóng người gần trong gang tấc, xa tựa chân trời...... cùng với chút đỏ tươi dính trên chiếc váy màu trắng của nàng.

Đối mặt với cô gái như vậy, hắn còn có gì để nói.

Hắn lẳng lặng nhắm mắt lại, không muốn nhìn chút màu đỏ tươi đó – dấu vết cuối cùng của một sinh mệnh.

Mạc Tình cũng không nói, ngồi cạnh ghế nằm, nghiêng người dựa vào ghế nằm, tựa đầu vào vai hắn.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, thế giới chỉ còn lại tiếng hít thở, tiếng tim đập của hai người họ.

Có đôi khi, tình yêu dưới ánh trăng cũng không thể sánh bằng một khắc im lặng lãng mạn, nhiều lời ngon tiếng ngọt cũng không bằng giây phút yên lặng, dùng tấm lòng cảm thụ lẫn nhau.

Tần Phong rốt cuộc không nhịn được mở to mắt, quay đầu nhìn Mạc Tình.

Nàng mang khăn che mặt, nhắm hai mắt, ngoài hàng lông mi cong dài ra, không thể nhìn thấy cái gì, nhưng không biết vì sao, hắn vẫn không thể dời tầm mắt, chỉ muốn nhìn nàng như vậy, ngay cả một ngàn năm.

"Lúc ta còn rất nhỏ, mẹ thường dựa vào chiếc ghế nằm trống trơn như thế này, khi đó ta rất muốn biết vì sao...... bây giờ ta mới hiểu, loại cảm giác này thật tốt." Giọng của Mạc Tình hư vô bay bổng, tràn đầy cô đơn.

Lòng Tần Phong run lên, tức giận tiêu tan tựa như sương khói, cả người dường như đều bị tiêu diệt.

Hắn vươn tay vuốt ve sợi tóc mượt mà của nàng, thâm tình nói: "Tình Nhi, đây là cuộc sống nàng muốn ư?"

"Ý của chàng là?"

"Không có gì, ta chỉ muốn nhắc nhở nàng, giết người vô dụng, võ công của nàng có cao đến mấy, có được lòng người không?"

Mạc Tình ngồi thẳng dậy, đôi mắt nhu tình mang theo chút ảm đạm.

Cuối cùng, nàng quay đầu nổi giận nói: "Không được cũng phải được, dù sao với võ công của ta, đời này chàng đừng có mơ tưởng rời khỏi Du Mính môn."

Tần Phong sửng sốt một lúc lâu, mới hiểu được ý nàng, tuy lời nói của nàng xúc phạm đến tôn nghiêm của hắn, nhưng cũng làm cho hắn cảm động......

Có lẽ Mạc Tình có chút lãnh khốc, có chút ngoan độc, có chút cô đơn, thậm chí có chút không bình thường, nhưng nàng thương hắn, yêu thẳng thắn, rõ ràng, yêu làm cho người ta không thể kháng cự.

"Lại đây!" Hắn ngoắc ngoắc ngón tay, Mạc Tình lập tức nghe lời tiến sát gần hắn chờ hắn nói, bộ dáng nhu thuận làm cho hắn đau lòng.

Hắn nghĩ nghĩ nói: "Thật sự muốn nuôi ta như nam sủng?"

"Không thể sao?"

"Có thể, nhưng vào lúc quan trọng không thể chạy......"

Khi Tần Phong tiếp tục làm tiếp chuyện lần trước còn chưa xong, ôm lấy thân thể mềm mại thoải mái ngủ trên giường, hắn lại quên tự do và tự tôn......

Trên thế giới này, thứ duy nhất có thể biến người thông minh trở thành ngốc nghếch, có lẽ chỉ có một — tình yêu!

Tần Phong đứng bên cửa sổ, một đêm không trăng, trời đất ảm đạm.

Chút ánh sáng yếu ớt xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, dừng lại bên ngoài thềm đá, rõ ràng, mơ mơ hồ hồ, không đủ làm ấm đất trời và trái tim rét lạnh từ lâu.

Lưu lạc đã lâu, hắn đã quen đứng trong đêm tối nhìn ánh nến ấm áp trong khung cửa sổ của nhà người ta, hôm nay là lần đầu tiên hắn đứng trong căn phòng ấm áp, tránh né bóng tối ngoài cửa sổ. Đôi khi hắn thật muốn cứ ở trong này tránh né tất cả, không quản chuyện giang hồ, ai chìm ai nổi, hắn sẽ ở đây làm bạn với Mạc Tình cả đời!

Nhưng hắn có thể không? Khi mười ngón tay nhỏ nhắn mềm mại mơn trớn thân thể hắn, hắn có thể không nghĩ đến bao nhiêu sinh mệnh từng bị bóp chết, có thể quên Đường Kiệt đã biến thành tàn phế như thế nào sao?

Đêm tối mịt mờ, màu trắng vô cùng chói mắt, Mạc Tình càng ngày càng gần, tốc độ nhanh đến kinh người.

Hắn không tự giác mỉm cười, đen trắng trở nên không còn rõ ràng.

Tần Phong mở ra cửa sổ đang muốn nói chuyện, Khúc Du và một cô gái khác nâng một thân thể bọc vải trắng, Mạc Tình dừng lại, nhẹ nhàng vén tấm vải trắng rồi lại vội vàng buông ra, xa xa đứng ở nơi đó nhìn hắn.

Tần Phong dựa vào ghế, chậm rãi nhắm mắt lại. Hắn hy vọng mình không nhìn thấy vết thương đau đớn trên mặt Tiêu Dao tiên tử......

"Chàng thấy không?" Thanh âm của Mạc Tình vang lên ở bên trên, còn âm lạnh hơn cả đêm tối.

Tần Phong nắm chặt ngón tay rung động, rốt cuộc không kềm nén được lửa giận trong lòng, quát: "Ta nói rồi, chúng ta không có gì, nàng làm gì......"

"Không có gì sao chàng lại kích động như vậy?"

"Nàng?! Nàng nghĩ ai cũng máu lạnh như nàng sao?"

Mạc Tình đột nhiên xoay người sang chỗ khác, bờ vai mảnh mai run rẩy tựa như có thể tiêu tan bất cứ lúc nào......

Hắn âm thầm thở dài, người duy nhất không thể yêu trên thế giới này, chỉ sợ cũng là cô gái lạnh lùng, uống máu người này!

Đảo mắt đã một tháng trôi qua, Tần Phong vận hành chân khí toàn thân một vòng, hoàn toàn thông suốt.

Hắn bắt đầu thấy hối hận vì đã bức độc ra quá nhanh, như vậy hắn vốn không có cái cớ nào để theo đuổi trầm luân của mình.

Đi ra cửa phòng, Khúc Du vẫn đứng ngoài cửa, mặt không chút thay đổi ngăn lại đường đi của hắn.

Tần Phong hơi hơi lay động thân thể, thấp giọng nói: "Ta muốn gặp môn chủ của các ngươi."

Khúc Du vẫn lạnh lùng nhìn phương xa, cánh tay ngăn lại đường đi của hắn hoàn toàn không có ý buông xuống.

Tần Phong thoải mái mỉm cười, lui ra phía sau từng bước...... Ngay vào giây Khúc Du định thu tay lại, hắn đột nhiên ra tay điểm vào sáu huyệt vị của nàng.

Khúc Du mềm yếu tê liệt ngã xuống, khi ngã xuống vẫn mang vẻ mặt không thể tin nổi.

Rất nhanh Tần Phong đã vọt đến một gốc cây, dùng thân cây thô to che chắn thân thể, lặng lẽ quan sát mọi thứ xung quanh.

Đây là một hang đá thiên nhiên hẹp dài, rất nhiều nhà đá chằng chịt như ẩn như hiện trong rừng cây rậm rạp. Ở thung lũng đằng kia có rất nhiều cô gái trẻ, không cần giao đấu, chỉ cần nhìn dáng điệu nhẹ nhàng khi bước đi của họ, cũng đủ biết võ công của họ không giống người thường.

Mà trang phục của họ hoàn toàn giống nhau, rất nhiều người che mặt không nhìn rõ bộ dáng, xa xa xem ra rất giống Mạc Tình.

Hắn mới giật mình hiểu được, hóa ra không chỉ một mình Mạc Tình tảy máu trên các đại môn phái giang hồ, những người có võ công cao cường ở Du Mính môn cũng không chỉ có mình Mạc Tình.

Một trận gió nhẹ thổi qua, lá vàng óng phiêu đãng trong gió, đan xen triền miên cùng nhau.

Hắn cố gắng làm cho mình không cần nhìn, không cần suy nghĩ, nếu lựa chọn rời đi, sẽ không thể làm mình lưu luyến nữa.

Tìm suốt nửa ngày, đợi đến khi trăng đã lên cao, hắn mới phát hiện ra một cửa động để ẩn nấp, có mấy người đi vào mà không thấy đi ra.

Hắn đi bước một vào trong đó, mỗi bước đi đều nghĩ rất nhiều chuyện: Nghĩ bên trong có phải có cơ quan gì rất lớn mạnh không, đi vào có thể chết không, nghĩ bên trong có phải lối ra không, đi vào là có thể ra ngoài.

Nghĩ đến thế giới bên ngoài tự do tự tại, cũng nghĩ tới vết sẹo trên ngực Mạc Tình.

Nghĩ đến mình vĩnh viễn sẽ không được gặp nàng nữa......

"Chàng mà đi về phía trước thêm một bước nữa, ta sẽ giết chàng." Tiếng nói lạnh như băng vang lên sau lưng hắn, hắn đột nhiên quay đầu, sau lưng đứng rất nhiều cô gái mặc váy trắng, mà cô gái hắn khó dứt bỏ nhất cũng đứng ở nơi hắn chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới.

Hắn quay đầu lại, lại bước về phía trước một bước.

"Tần Phong, chàng đừng cho là ta......" Mạc Tình do dự một chút, lại nói:"Các ngươi đều đi xuống."

Gió chớ động tìnhWhere stories live. Discover now