Chương 10: Ngóng nhìn

12 2 0
                                    


  Tần Phong yên lặng đi về phía trước, nàng cũng không nói nữa, yên lặng đi theo sau hắn, một con đường vốn không dài, nhưng họ lại đi tới bình minh......

Một trận gió lạnh thổi qua, lá vàng tuôn rơi lả tả trong gió.

Tần Phong lần đầu tiên cảm thấy gió mùa thu thật lạnh lẽo buồn thương, nhè nhẹ thấu tận xương, từng đợt từng đợt cắt vào da thịt. Hắn cởi chiếc áo dài của mình, xoay người khoác lên vai nàng, nhìn khuôn mặt nàng rủ xuống, vết thương mệt mỏi trong tim hắn lại bị cắt thêm vô số nhát đao.

Ngô Mạc Tình, người con gái duy nhất đi vào cuộc đời hắn, nay đã là Lạc phu nhân!

Tại sao, mỗi một lần xuất hiện trước mặt hắn, đều là vẻ đẹp khiến hắn trở tay không kịp.

Lần đầu tiên gặp mặt, nàng giống như một đóa hoa sen, thuần khiết tươi đẹp.

Lần thứ hai gặp mặt, nàng như là mộng ảo thủy tinh, trong suốt không tì vết.

Lần thứ ba...... Hắn không dám trở về, rất xinh đẹp, rất dụ hoặc.

Lần thứ tư...... Giống như vì sao trên bầu trời, có thể ngắm nhưng không thể chạm vào.

Sau đó, nàng giống như gốc cây hoa cúc, cắm rễ trong lòng hắn, vĩnh viễn không thể phai mờ.

......

Lần này gặp lại, nàng lại thay đổi, giống như đám mây trắng trên trời, không chạm vào được, cũng không dám chạm vào, sợ vừa chạm vào đã tan biến, ngay cả ngước nhìn cũng sợ làm bẩn sự thánh khiết của nàng.

Sáu năm, hắn thường tự hỏi mình, năm đó nếu hắn có thể nén nhịn oán giận, khẩn cầu nàng lưu lại, có phải tất cả đều có thể xoay chuyển.

Hắn thật sự rất hối hận, nếu còn có thể quay trở lại, hắn nhất định sẽ không để Lạc Vũ Minh mang nàng đi, nhất định sẽ không!

Trở lại phòng thay bộ quần áo sạch sẽ, Tần Phong đi vào chính đường nơi Long Thừa Vân ở để cầu kiến hắn.

Chỉ chốc lát sau, Long Thừa Vân đã vận hoa phục đi ra, thân thiện vỗ vai hắn hỏi:"Sớm như vậy, có chuyện gì quan trọng à?"

Tần Phong ý tứ lùi lại, thi lễ, nói:"Đêm qua có người xông vào Long Gia Bảo, có ý đồ vô lễ với Lạc phu nhân."

"Sao? Lại có chuyện này nữa hả, kẻ nào vậy, ta sẽ hạ lệnh đuổi giết hắn."

"Chỉ là một tên tiểu nhân không biết trời cao đất rộng mà thôi, ta đã trừ bỏ hắn rồi."

Long Thừa Vân lập tức nhẹ nhàng thở ra, cười nói:"Tốt, may mắn có ngươi, bằng không hậu quả không thể tưởng tượng nổi."

"Có thể thấy thủ vệ của Long Gia Bảo chưa đủ nghiêm mật, bảo chủ nên bố trí lại mới tốt, nếu không thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn, sẽ tổn hại đến thanh danh của Long Gia Bảo."

"Gần đây ta nhiều việc vụn vặt quá, nên nhiều việc không suy tính chu toàn, không bằng ngươi giúp ta chuẩn bị một chút."

Tần Phong do dự, lắc đầu nói:"Thân phận của ta không ổn, bảo chủ vẫn nên giao cho người khác thì hay hơn."

"Aiz. Con bé Thanh Nhi này đúng là tùy hứng làm bừa, nói cái gì mà đấu võ kén rể, chuyện này trong chốn giang hồ, ai chẳng biết võ công của ngươi không người nào sánh bằng! Ta đã dạy bảo nó một trận rồi, ngươi nhường nhịn nó một chút, chớ so đo với nó."

Tần Phong khẽ nhíu mày, thật ra hắn chẳng những hiểu tâm tư của Long Thanh Nhi, mà còn hiểu được tâm tư của Long Thừa Vân, nhìn ở mặt ngoài sẽ tưởng là hắn quá mức dung túng con gái, nhưng thực tế chính là hắn muốn hiểu biết thực lực của anh tài trong các môn phái, đương nhiên, Long Thừa Vân cũng muốn xem võ công của hắn, thuận tiện dựa vào lần đấu võ này đề cao quyền uy danh vọng của mình.

Mà chàng trai trẻ của các môn phái không cần biết có lòng với Long Thanh Nhi hay không, cũng sẽ không bỏ qua cơ hội thể hiện mình lần này, hy vọng có thể một trận chiến thành danh, những chuyện thế này Tần Phong vốn không có lòng dạ nào tham dự, nhưng bất tri bất giác đã bị lôi kéo vào.

Lỗi là ở hắn việc hắn đã uống nhiều mấy chén, nhất thời cao hứng, đột nhiên muốn thành thân.

"Được, ta đây sẽ làm." Tần Phong nói.

Hắn không từ chối, không vì cái gì khác, chính là bởi hắn thật sự không muốn nàng lại bị nguy hiểm.

Vừa sắp xếp công việc cho mọi người, thay đổi thời gian tuần tra, và cả phương pháp báo động cho nhau, Tần Phong liền thấy Lạc Vũ Minh đi về phía mình.

"Chuyện hôm qua cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi, ta chỉ sợ sẽ áy náy cả đời." Lạc Vũ Minh nói.

"Đừng nói như vậy...... Ta cũng chỉ tình cờ nhìn thấy."

"Không bằng đến chỗ ta uống vài chén, ta bảo Tình Nhi làm cho ngươi vài món ăn."

"Không cần." Hai từ thốt ra, Tần Phong mới để ý mình quá đường đột, liền giải thích:"Ta đã hẹn Long Thanh Nhi ra ngoài một chút, để hôm khác vậy."

"Vừa hay, mời cả nàng ấy lại đây, Tình Nhi còn nói muốn làm quen với nàng ấy đó."

"Ngày khác đi."

"Vậy ngày mai, ta sẽ về nói với Tình Nhi, nàng nhất định sẽ rất vui." Không đợi Tần Phong trả lời hắn liền làm bộ kích động rời đi.

Tần Phong nhìn bóng dáng hắn, trong lòng sầu não thật lâu khó có thể bình tĩnh, lẩm bẩm nói:"Bằng hữu, Lạc Vũ Minh, ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, tại sao lại đối xử với ta như vậy?"

Đứng bên cửa sổ lầu hai, Lạc Vũ Minh nhìn ba hộ vệ lầu dưới âm hiểm cười nói:"Tần Phong, ngươi trốn không thoát đâu, ta muốn cả thiên hạ này đều biết ngươi yêu thương vợ của ta, khiến cho cả đời ngươi cũng không nâng nổi đầu dậy mà làm người!"

"Đáng tiếc ta để ngươi phải thất vọng rồi." Ngô Mạc Tình, cũng chính là phu nhân của Lạc Vũ Minh, cất lời đằng sau hắn.

"Đúng vậy, ta nghĩ ngươi sẽ nói với hắn ta không tốt với ngươi, sẽ nhào vào lòng hắn nói với hắn ngươi không lúc nào thôi nhớ hắn, thật sự là lãng phí ta sắp xếp cho ngươi lần gặp gỡ này."

Mạc Tình nhẹ nhàng cười một tiếng, mờ ảo như thần tiên:"Đương nhiên ngươi muốn ta nói, ngươi muốn chàng không cưới được Long Thanh Nhi, không được làm rể hiền của Long Thừa Vân, ngươi tưởng chàng cũng giống ngươi vĩnh viễn sống trong ánh mắt khinh bỉ của người khác sao."

"Ngươi thông minh hơn ta tưởng đó."

"Ta sẽ không để ngươi lợi dụng, ta càng muốn chàng cưới Long Thanh Nhi, càng muốn chàng được vạn người kính ngưỡng......" Nàng mỉm cười đi đến trước cửa sổ, thản nhiên nói:"Chàng cái gì cũng có, sẽ thành thân cùng người chàng yêu thương, còn có ta yêu chàng thầm lặng, chàng là nam nhân hạnh phúc nhất trên thế gian này......"

Ba! Một cái tát đánh mạnh vào da thịt vô cùng mịn màng của Mạc Tình, làm má nàng đỏ lên như sắp chảy máu.

Lạc Vũ Minh vẫn chưa hết giận, bóp cổ nàng hung ác nói:"Ngày mai ngươi liền biết chọc giận ta sẽ phải trả cái giá đắt gì."

Trả giá đắt ư? Mạc Tình vuốt ve hai má, không nghĩ ra sẽ là cái giá gì?

Ngày hôm sau, Mạc Tình bị Lạc Vũ Minh lôi kéo đi xuống dưới lầu, khi nàng thấy Tần Phong và Long Thanh Nhi ngồi trước bàn cơm, nàng liền hiểu.

Tần Phong nhìn vào mặt nàng một lúc lâu vẫn chưa dời tầm mắt, hai đấm nắm chặt.

Nàng che gò má phải sưng đỏ của mình, cúi đầu né tránh tầm mắt hắn. Nàng nghĩ dựa vào lý trí và cá tính của Tần Phong sẽ không hỏi nhiều, nhưng nàng vừa ngồi xuống chợt nghe Tần Phong nói:"Minh, vì chuyện gì mà ra tay nặng như vậy?"

Nàng vội nói:"Không đau, cãi nhau giữa vợ chồng mà thôi...... Hắn cũng không dùng chút sức nào, chỉ là vì da mặt ta quá mỏng."

Tần Phong còn muốn nói chuyện, Long Thanh Nhi đã âm thầm lôi kéo áo hắn, hắn mới ngậm miệng không nói.

Chỉ là một câu thân thiết của Tần Phong, nàng đã thấy rất thỏa mãn, cho dù trong lòng hắn có nàng hay không, chỉ cần trong mắt hắn có nàng, nàng cũng vui vẻ rồi.

Nàng đứng lên nói:"Ta như thế này không tiện tiếp khách, ta xin về phòng trước."

Lạc Vũ Minh đứng dậy giữ chặt nàng, cười nói:"Chớ đi, không phải nàng hay nói muốn gặp Tần Phong sao? Lúc này gặp được sao không mời người ta uống mấy chén."

Mạc Tình còn muốn từ chối, một luồng nội lực thật lớn đã truyền vào cánh tay nàng, nàng thoáng chốc ngã ngồi trên ghế.

"Vậy được rồi." Nàng nhận lấy chén rượu Lạc Vũ Minh đưa tới tay mình, mỉm cười nhìn đôi tình nhân trước mặt:"Ta chúc hai người bạch thủ giai lão...... Vĩnh kết đồng tâm."

Nói xong, không đợi họ nâng chén, nàng đã ngửa đầu uống hết chén rượu cay nồng, nàng nói với chính mình, trong lòng đau đớn như lửa thiêu và vì rượu quá mạnh, chóp mũi chua xót là vì bị sặc, nàng rất vui, thấy hắn hạnh phúc, nàng rất vui.

Ngực, cảm thấy ngột ngạt, mùi vị của máu xông lên cổ họng, nàng cuống quít lấy khăn tay che miệng ho nhẹ, ho xong vội vàng vò chiếc khăn.

"Xin lỗi, ta......"

"Không uống được rượu thì đứng uống." Người nói là Tần Phong, trong giọng nói còn mang theo âm rung.

Gió chớ động tìnhWhere stories live. Discover now