Chap 22: Tôi muốn bảo vệ em!

370 18 3
                                    

Sau ngày hôm đó, Fine như bị ám ảnh. Trong đầu cô cứ nghĩ đến việc có ai đó đến và bắt cô đi, kèm theo lời đe doạ. Cô sợ bị đánh nhất. Bị đánh rất đau, không chỉ đau ngoài da mà còn làm tổn thương trong lòng.

Sau ba ngày nằm tại viện nghỉ ngơi, cô về với gia đình. Mama vùng dậy ôm chầm lấy cô, oà khóc.

"Bé con của mama ơi. Hôm qua trời nắng tươi mà hôm nay con mới về. Huhu làm mama lo chết được. Mama đợi con suốt đó. Con có bị thương đâu không? Có bị bọn bắt cóc đánh đập không? Nói ngay với mama để mama bảo honey đánh chúng nào!..."

Mama cô nói rất nhiều. Nhưng đó là tình cảm của một người mẹ lo lắng cho con cái của mình nên không ai trách bà cả.

"Con không sao. Con ổn rồi. Con xin phép lên phòng."

Nói rồi, cô xách cái vali lên tầng. Nhưng cái vali sao hôm nay nặng thế! Cô nhấc mãi không được.

"Để tôi xách cho. Em cứ lên đi."

Shade từ đằng sau đến nhấc cái vali lên, nhẹ nhành mang nó lên lầu. Fine đứng trên cầu thang mà cứ ngơ ngác nhìn anh. Rồi cô cũng lẽo đẽo bước lên phòng mình.

"Phòng này hả?"

Căn phòng có cánh cửa rất đơn sơ. Một cái khung mềm được khâu hình "Welcome to Candy's room" treo giữa cánh cửa. Cô gật đầu. Anh mở cửa bước vào.
Diện tích không nhỏ cũng không to. Căn phòng như một thế giới màu hồng đầy nữ tính xinh xắn. Nó có đầy đủ thứ như tủ quần áo, tủ con, bàn học, bàn gương nhỏ (hay bàn trang điểm), giường nhỏ đủ diện tích cho cô nằm. Một cái kệ sách nho nhỏ trên tường, toàn những quyển về loài mèo hay những động vật nhỏ đáng yêu.

Shade để gọn vali của cô vào góc, ngắm nghía qua loa cái phòng.

"Có vẻ em thích màu hồng."

"Vâng..."

Làm sao đây? Ngượng quá đi! Ngoài papa ra thì đây là lần đầu tiên có con trai vào phòng đó.

"Cảm ơn anh rất nhiều! Anh hãy về đi ạ!"

Cô đẩy anh ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại. Shade giương ra vẻ mặt khó hiểu, rồi xuống lầu bỏ về.

Mấy ngày sau, tất nhiên việc đi học trở lại bình thường. Nhưng dạo đây, Shade nói chuyện với cô nhiều hơn làm mấy đứa con gái khác cắn khăn ghen tị. Anh thì chỉ chủ yếu hỏi cô mấy câu thường ngày

"Em ăn sáng chưa?"

"Có mệt không?"

"Có cần tôi giúp không?"

"Ra kia lấy hộ tôi ít đồ nhé? Được không?"

"Có muốn tôi đưa em về nhà không?"

Mà nói câu nào cũng tỏ ra rất hiền lành.

Mấy đứa con gái cực kì ghen tị.

Bọn họ lặp kế hoạch.




Hôm sau.

Fine từ thư viện đi ra. Cô vừa mới tìm được vài quyển về giống mèo tam thể nữa nên khá vui sướng. Có tiếng gọi.

(FinexShade) Tôi đáng yêu mà, sao lại bỏ tôi?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ